Tên chăn gái nói xong thì lập tức chạy vào. Triệu gia là người Hán, mà hộ vệ của Triệu gia đều là người Hán ông mang sang Giao Chỉ. Như vậy cái tên hộ vệ kia chắc chắn là người Hán, mà chạm đến người Hán thì rất lớn chuyện. Tên chăn gái chạy vào trong bẩm báo, tú bà nghe vậy thì đành bước ra. Vừa nhìn thấy Triệu phu nhân, mụ tú bà đã giở giọng ngọt ngào đúng chất một con đĩ mà nói.
– ” ai da… thì ra là phu nhân của Triệu gia, ông chủ gánh hát nổi tiếng cả Giao Chỉ này. Không biết Triệu phu nhân đến đây có chuyện gì? Nếu kiếm Triệu lão gia thì đi chỗ khác, bởi ông ấy không có ở đây “
Triệu phu nhân nhíu mày, bà không ưa kỹ viện và cũng không muốn ở lại đây một chút nào, liền trực tiếp vào vấn đề.
– ” ta không dài dòng với bà. Có phải bà mấy bữa trước đã bắt một đứa con trai tên là Trần Đú Cần? Ta đến đây là để chuộc người “
Lời nói rõ ràng dứt khoát, mụ tú bà khẽ ồ lên một tiếng. Mụ ta từ từ quay người đi chỗ khác, ánh mắt mắt đầy nghi ngờ mà hỏi.
– ” ta quả thật có bất một đứa nam man như vậy, nhưng điều đó thì liên quan gì đến phu nhân? Muốn chuộc người, ta nghĩ phu nhân không có tư cách”
Triệu phu nhân khẽ nhếch mép, có lẽ bà đã đoán trước được tình huống này rồi. Bà quay sang nhìn Thu nhi mà giới thiệu.
– ” ta thì không có tư cách, nhưng tiểu cô nương này thì có. Đây chính là chị gái của thằng bé đó, và cũng là người ca kỹ mới của ta”
Lời nói vừa xong, Thu nhi đang núp sau lưng liền bước lên thi lễ.
– ” thưa bà, cháu là chị gái của Trần Đú Cần. Cha mẹ cháu không khỏe nên kêu cháu đi thay. Cháu đã mang đủ một nén vàng lớn đến để chuộc người, xin bà thương xót cho cháu gặp em”
Nói xong liền cúi đầu thật thấp. Mụ tú bà nghe vậy thì thoáng tò mò. ” Chị gái ư? Sao hai tên gia nô không báo lại điều này?” . Mụ ta quay sang nhìn Thu nhi mà nói.
– ” được rồi, ngẩng đầu lên đi”
Thu nhi nghe vậy thì thuận theo mà ngước lên, một khuôn mặt xinh đẹp như hoa. Mặc dù trong bộ đồ nhà quê tầm thường nhưng không thể làm lu mờ vẻ đẹp mỹ miều ấy. Mụ tú bà ngơ ngác, trong lòng nảy sinh ý chiếm hữu, nhưng bất giác lại giật mình. Lúc nãy Triệu phu nhân giới thiệu đây là chị gái còn kèm theo câu ” là ca kỹ mới của ta” , chính là hàm ý nữ nhân này là người của bà và nhận được sự bảo hộ của bà, thế nên mụ tú bà không thể làm càn được. Lại ngắm nhìn vẻ đẹp ấy, mụ ta tiếc ngẩn tiếc ngơ mà không nỡ bỏ, liền giở trò ma giáo. Mụ quay người đi, hất mặt lên trời mà nói.
– ” đúng là hôm qua ta có nói chỉ cần đền bù một nén vàng lớn là được. Thế nhưng đêm qua ta nhớ lại thì số tiền bị mất lại nhiều hơn, vả lại tiền ăn cũng không thể quỵt mà tiền chơi đĩ thì vẫn phải trả”
Thu nhi nghe vậy thì mặt tái mét, không biết ứng xử thế nào, đành nhìn sang Triệu phu nhân mà hy vọng. Triệu phu nhân nghe tú bà nói vậy thì bật cười, khẽ lắc đầu, lấy ra một nén vàng lớn đưa tới mà nói.
– ” đừng giở quẻ với ta, ở xứ này ai mà không biết mánh khóe của mụ chứ. Chúng ta mỗi người nhịn nhau một chút. Ta đưa bà một nén vàng lớn là coi như nhịn bà lắm rồi, nếu mụ muốn giở trò thì ta đành phải báo quan thôi “
Nói xong thì trừng mắt đe dọa. Mụ tú bà nhận cái trừng mắt ấy thì giật mình. Nếu người Kinh và người Hán lên quan thì người Kinh chết chắc. Nhưng Triệu phu nhân đã gả cho người Hán, tức là người nhà họ Triệu. Nếu báo quan lúc này thì mụ tú bà rất dễ bị bắt nhiều tội. Mụ ta không bằng không chứng bắt giữ người trái pháp luật, nếu lên quan xem ra không có cửa thắng. Mụ tú bà biết mình yếu thế, lập tức liền giở giọng ngọt ngào ra, vươn tay nhận lấy nén bạc mà nói.
– ” ai da, ta chỉ đùa chút thôi, làm gì mà phải dọa báo quan như vậy?”
Nói xong liền quay sang gia nô ra lệnh.
– ” các ngươi vào cởi trói rồi lôi thằng bé ấy ra đây cho ta”
Bọn thuộc hạ vội vã chạy đi thi hành mệnh lệnh. Thu nhi nhìn thấy thì mừng rỡ vô cùng, mà Triệu phu nhân cũng nhìn theo mà nhếch mép cười khinh bỉ. Cái loại bắt nạt dân thuộc địa quen rồi, bây giờ muốn giở trò với Triệu phu nhân? Thật không có cửa.