“Bệ hạ đây là đang cảnh tỉnh Quốc cữu gia, để cho Quốc cữu gia sớm ngày thu tay lại, không nên nghĩ đến binh quyền.”
Canh Bái phẫn hận nói: “Lão phu cũng chẳng muốn nghĩ đến binh quyền! Nhưng yêu nữ họ Vệ kia thi hành cái gì Hải Nạp biến pháp, muốn làm cho một đám man phu phân chia quyền lực! Gia tộc Canh thị ta cẩn trọng tận tụy nhiều năm như vậy vì bảo hộ giang sơn Đại Duật đã chảy biết bao nhiêu mồ hôi và máu, há có thể nói phân liền phân! Hôm nay bệ hạ có thể ủng hộ nàng thi hành biến pháp, ngày mai sẽ tán thành nàng trảm trừ Canh gia ta! Mặc dù Bạc thị kia được trọng dụng, nhưng nói cho cùng vẫn không có cách gì chống lại Vệ thị, mục tiêu của Vệ lão nhi và Vệ thị yêu nữ chính là lão phu! Là Canh thị chúng ta! Chỉ cần Canh thị sụp đổ Vệ thị liền có thể độc tài triều chính, bọn họ lòng muông dạ thú chẳng phải sẽ ra sức tước đoạt quyền thế của ta sao? Ta muốn binh quyền cũng không phải là muốn tác loạn, chỉ cầu tự bảo vệ mình, chỉ cầu đến lúc Vệ thị muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta có thể có một chút năng lực tự bảo vệ mình. Chẳng lẽ như vậy cũng không được sao! Bệ hạ vì sao cứ nghĩ đến người ngoài? Ta chính là thân cữu cữu của nàng!”
“Quốc cữu gia, những lời này có nói nhiều cũng vô ích.” Nam nhân có chòm râu sơn dương khuyên hắn, “Ngài mặc dù là Quốc cữu, nhưng ở trong mắt quân vương chỉ có quan hệ quân thần, nàng là quân vương ngài là thần tử, cho dù có là thân cữu cữu thì cũng thế.”
“…… Lão phu tất nhiên hiểu rõ. Ai.” Canh Bái thở dài một tiếng nói, “Đều là Vệ thị yêu nữ mê hoặc bệ hạ! Vệ thị thật đáng bị thiên đao vạn quả!”
“Muốn làm cho yêu nữ chết, kỳ thật cũng không khó.” Người nọ nói, “Vệ Đình Húc hiện tại thân ở trong triều, nếu đã nhập sĩ có chức quan trong người thì sẽ càng có nhiều nhược điểm có thể bắt được.”
Canh Bái nói: “Nhưng yêu nữ họ Vệ này quỷ kế đa đoan, chỉ sợ muốn bắt được nhược điểm của nàng cũng không dễ dàng.”
“Nhược điểm của Vệ Đình Húc khó bắt, nhưng muốn bắt được nhược điểm của một người khác lại hết sức dễ dàng.”
“Hử? Ngươi là nói……”
“Thâm khuê mật hữu của Vệ Đình Húc, Chân Văn Quân. Chân Văn Quân hiện giờ đã là cận thần của Hoàng thượng, phụ trách sự an toàn xuất nhập của Hoàng thượng. Đó là một công việc béo bở để thân cận Hoàng thượng, cũng là vị trí nguy hiểm nhất dễ dàng mất đầu. Một khi Hoàng thượng xảy ra sơ xuất gì, người đầu tiên phải bị vấn tội chính là Chân Văn Quân. Theo tại hạ biết, Vệ Đình Húc cùng Chân Văn Quân tình cảm vững chắc như vàng, tình cảm đặc biệt tốt, nếu như bị vấn tội Vệ Đình Húc nhất định sẽ không thờ ơ ngồi nhìn. Chân Văn Quân chính là điểm mấu chốt để ly gián Vệ Đình Húc cùng Hoàng thượng. Một khi Hoàng thượng sinh lòng nghi ngờ Vệ yêu nữ, không cần Quốc cữu gia phải lao lực, Hoàng thượng tự nhiên có vô số biện pháp diệt trừ nàng.”
“Ngươi!” Canh Bái muốn nói gì đó chợt dừng lại, liếc mắt nhìn Vưu Thường thị một cái. Vưu Thường thị lập tức hiểu ý, đi đóng lại toàn bộ cửa sổ.
“Ngươi đây là muốn hành thích bệ hạ?! Sau đó lại đem tội danh đổ lên đầu Chân Văn Quân?” Canh Bái chòm râu đều sắp dựng ngược, chỉ vào người nọ.
Người nọ bình tĩnh cười nói: “Tất nhiên không phải thật sự hành thích, bệ hạ chỉ cần chịu một chút xây xát da thịt nhẹ là được. Một khi bệ hạ nhìn thấy máu, Quốc cữu gia có thể dẫn tư binh đến hộ giá, đến lúc đó công lao cứu giá Quốc cữu gia có thể tính là lập công đầu. Đương nhiên, tư binh không thể quá nhiều, nếu không sẽ bị hiềm nghi là mưu phản, chỉ cần hai mươi người tinh nhuệ là được.”
“Nhưng mà hành trình của Hoàng thượng luôn luôn tư mật, nàng muốn đi đâu lão phu làm sao biết được? Hơn nữa, lại có người nào đủ bản lĩnh có thể tiếp cận được Hoàng thượng? Đám nữ tử Truy Nguyệt quân bên cạnh Hoàng thượng kia ai nấy đều rất lợi hại, chỉ sợ còn chưa kịp làm cho Hoàng thượng thấy máu, kẻ hành thích đã bỏ mạng chết tươi rồi.”
“Chuyện đó Quốc cữu gia không cần quá lo lắng, nếu như tin tưởng tại hạ, cứ để tại hạ đi làm.”
Vưu Thường thị đứng ở một bên nghe thấy mà sửng sốt, người này rốt cuộc là ai, lại có thể lớn mật như vậy, bày bố cũng đã bày đến trên người Hoàng thượng luôn rồi! Còn muốn hành thích Hoàng thượng! Nếu như bị phát hiện thì chính là tội lớn khiến cả nhà rơi đầu a!
Canh Bái ha ha cười: “Lão phu làm sao lại không tín nhiệm Hoài Viễn huynh! Nhưng mà……”
“Nhưng mà Quốc cữu gia sợ hãi sao?”
“Lão phu có cái gì phải sợ? Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, chỉ cần có thể đánh đổ Vệ thị thì vẫn đáng giá để mạo hiểm một lần.”
Nam nhân có chòm râu sơn dương rời đi, Vưu Thường thị nói bóng nói gió hỏi Canh Bái người nọ là ai, vì sao Quốc cữu gia có thể tín nhiệm hắn như thế, không sợ hắn giở trò lừa gạt hay sao.
“Những người khác đều có thể giở trò lừa gạt, chỉ có hắn sẽ không.” Canh Bái nói.
“Hử?”
“Hắn là người của Tạ Phù Thần.”
“Tạ Phù Thần?” Vưu Thường thị nghe đến cái tên này kìm lòng không đậu mà che miệng lại.
“Đúng vậy, hắn chính là một trong những mưu sĩ của Tạ Phù Thần oai phong một cõi ngày xưa, Phương Hoài Viễn, được xưng là Vân Mạnh tiên sinh. Hắn vẫn luôn trốn trong chỗ tối không có mấy người biết, sau khi lão Tạ ngã xuống hắn mới chạy ra ngoài, vẫn liên tục ngao du tứ phương, kỳ thật cũng là lánh nạn. Lão phu đã sớm nghe nói hắn tài trí hơn người rất có bản lĩnh, cứ như vậy nghèo túng phiêu bạt ở bên ngoài thật sự đáng tiếc, liền dùng một chén gạo đem hắn thu vào dưới trướng.”
“Một chén gạo?”
“Đúng vậy, một chén gạo. Người trong lúc đang nghèo túng thì không còn tôn nghiêm gì đáng nói, một chén gạo liền có được tiện nghi lớn như vậy, coi như là vận may của lão phu. Năm đó cũng là Vệ thị yêu nữ này hủy hoại Tạ gia, Vân Mạnh có thù hận đối với Vệ gia, hắn so với ta càng muốn Vệ yêu nữ phải chết.”
Lý Duyên Ý cũng không phải là không ra khỏi Cấm uyển, ngược lại, nàng thường xuyên tới lui giữa hai nơi Cấm uyển và Hoài Sâm phủ, càng phải đi đến Vọng Quân Sơn tế tổ, ngẫu nhiên sẽ đi đến bên trong Dịch Tĩnh viên ngắm hoa chèo thuyền thay đổi tâm tình.
Bất luận nàng đi đến nơi nào hành trình đều tuyệt đối giữ bí mật, hơn nữa bên người nhất định có Truy Nguyệt quân bảo hộ, canh phòng nghiêm ngặt, muốn tới gần Hoàng thượng còn khó hơn lên trời.
Chân Văn Quân với tư cách là Truy Nguyệt Trung quân Giáo úy, Lý Duyên Ý chỉ cần ra khỏi Cấm uyển thì toàn bộ hành trình nàng đều phải đi theo, bảo đảm sự an toàn của Hoàng thượng là chức trách của nàng.
Hôm nay trước khi xuất phát Chân Văn Quân nhận được mệnh lệnh rằng Hoàng thượng muốn đi đến Đại hồng lư quý phủ để gặp mặt Mãnh Đạt Hãn, kết quả đến lúc sắp xuất phát Lý Duyên Ý lại nói muốn đi Dịch Tĩnh viên giải sầu. Hóa ra hành trình trước đó chính là một mũi giáo đánh lạc hướng, thêm một tầng phòng bị mà thôi.
Tả quân phụ trách dò đường đã xuất phát đi trước, Chân Văn Quân cưỡi Tiểu Tuyết đi ở phía đầu đội ngũ, phía sau là chiếc xe ngựa cực kỳ khiêm nhường bình thường, nhìn qua giống như là quan lại nhân gia bình thường xuất hành.
Lý Duyên Ý ngồi ở bên trong xe ngựa rốt cục cũng có thời gian để rầu rĩ không vui.
Về chuyện tập trung sức lao động tu kiến Vạn Hướng Chi Lộ Lý Duyên Ý đã nhận được vô số tấu chương từ khắp nơi trình lên, tuy rằng cũng không dám trực tiếp nói rõ, thế nhưng trong những câu chữ để lộ ra sự oán giận dậy khắp đất trời phản đối việc cực độ gia tăng cưỡng bức lao động, Lý Duyên Ý mở ra một quyển tấu chương đầy lời ai oán có thể chảy khắp mặt đất.
Nàng đã sớm dự đoán được sẽ nghe thấy rất nhiều lời phản đối, không chút nào chùn bước, đem tất cả những tấu chương này bác bỏ, ném trở lại.
Đám người ngu xuẩn tầm nhìn hạn hẹp này, nghi ngờ quả nhân khai thông Vạn Hướng Chi Lộ chính là tát ao bắt cá, kỳ thật mấy lão thất phu bọn họ mới là hạ trùng nghi băng*! Hiệu quả của Vạn Hướng Chi Lộ cũng không phải một sớm một chiều là có thể nhìn thấy, hiện tại nếu không thể chấp nhận sự gian khổ khi mở đường, ngày sau như thế nào có thể nếm được quả ngọt?
(*) Hạ trùng nghi băng (夏虫疑冰): sâu trùng chỉ sống vào mùa hạ thì nghi ngờ băng tuyết mùa đông, ý chỉ những người kiến thức hạn hẹp
Lý Duyên Ý biết đám đại thần này cũng không phải là hoàn toàn không hiểu tâm ý của nàng, cũng không phải là không biết Vạn Hướng Chi Lộ có khả năng mang đến cho Đại Duật rất nhiều lợi ích. Chẳng qua công thần lớn nhất của Vạn Hướng Chi Lộ chính là Vệ Đình Húc, bọn họ phản đối Vạn Hướng Chi Lộ căn bản cũng là vì phản đối Vệ Đình Húc. Trọng thần đương triều ai mà không xuất thân từ thế gia quý tộc? Bọn họ đều cho rằng Hải Nạp biến pháp của Vệ Đình Húc đang hút sạch cốt tủy của bọn họ. Vệ Đình Húc đã trở thành kẻ thù lớn nhất của chư đại thế gia, Vạn Hướng Chi Lộ ở trong mắt bọn họ chính là cái chuôi đao quan trọng dùng để trị tội nàng. Về phần khai thác Vạn Hướng Chi Lộ, e rằng đám cựu thần này đã tính toán thật khéo cả rồi, chỉ đợi kéo được Vệ Đình Húc xuống ngựa, bọn họ có thể tiếp nhận lo liệu việc đó, lợi ích sẽ lại trở về trong tay chư đại thế gia đang chiếm cứ triều đình này. Chỉ tiếc trong số bọn họ không một người nào có thể có được sự quyết đoán và ánh mắt tinh tường của Vệ Đình Húc, trước mắt nàng tuyệt đối không thể để cho Vệ Đình Húc bị đám ngu phu này đánh đổ, chỉ cần Vạn Hướng Chi Lộ thuận lợi thông mở, nàng tin tưởng không tới mười năm Đại Duật có thể khôi phục thời kỳ hưng thịnh quốc cường dân phú!
Lý Duyên Ý đối mặt với đám người này hùng tâm vạn trượng không hề có một tia do dự, người trên thế gian này đều khó mà vây khốn được nàng, nhưng bất luận nàng là Hoàng thượng hay là Trưởng Công chúa, vẫn như trước có một người có thể trị được nàng. Hơn nữa người này có thể không nói một chữ nào cũng không lộ diện một chút nào, có thể khiến cho Lý Duyên Ý ngày nhớ đêm mong thấp thỏm nóng vội.
Vệ Đình Húc cũng có lúc tính sai.
Trước đó Vệ Đình Húc hiến kế cho Lý Duyên Ý truyền tin tức đến bắc cương nói cánh tay nàng bị gãy, hi vọng dùng khổ nhục kế này khích A Hâm trở về, không nghĩ tới A Hâm vẫn không hề trở về Nhữ Trữ, kỳ lạ chính là ngay cả thư của A Liệt cũng không thấy nữa.
Lý Duyên Ý lại phái hai người đi đến phương bắc thám thính tin tức, phương bắc quá xa, cho dù ra roi thúc ngựa chạy tới chạy lui cũng cần hơn bốn mươi ngày, đến bây giờ tin tức còn chưa tới tay cũng rất bình thường.
Một bên cảm thấy bình thường một bên lại khó chịu, Lý Duyên Ý thậm chí bắt đầu miên man suy nghĩ hoài nghi A Hâm có phải đã thật sự di tình biệt luyến hay không, vì sao cánh tay nàng bị gãy cũng không thể đổi lấy một lần gặp lại A Hâm?
Nhớ lại nhiều năm trước nàng chỉ là bị nhiễm phong hàn ho khan chút ít mà thôi, chuyện này truyền tới tai A Hâm khiến nàng ấy suốt đêm quất ngựa truy phong vượt qua hơn trăm dặm tìm đến nàng, hai người vừa gặp mặt A Hâm liền nhịn không được nước mắt tuôn trào. Năm đó có rất nhiều tư vị mà hiện giờ nhớ lại cảm khái vạn phần, nàng đã không còn là Trưởng Công chúa Hoài Sâm, A Hâm cũng không còn là thiếu nữ nghe lời của nàng.
Để né tránh đám đông, cũng sợ bên trong đám người có thích khách ẩn nấp, Lý Duyên Ý luôn thích đi theo những ngõ hẻm nhỏ.
Gió thu quét qua, Chân Văn Quân cảm giác có chút bất thường.
Nàng từ trong gió ngửi thấy một mùi rỉ sắt.
Loại mùi này đến từ vũ khí liếm máu quanh năm, lại còn là mùi mà một số lớn vũ khí tập hợp cùng nhau mới có được.
“Dừng.” Chân Văn Quân dừng ngựa.
Lý Duyên Ý ngồi bên trong xe ngựa phát hiện xe ngựa chưa có lệnh của nàng mà đã dừng lại, có chút khó hiểu.
Nàng cũng cảm giác được sát khí.