Ta gật đầu nói :
“Ta cũng lo lắng chuyện này, Đường Muội chưa từng đỏ mặt với nữ tử nào, hôm nay hắn hình như có hảo cảm đặc biệt với Phổ Mạn. “
Sở nhi nói :
“Điều này là huynh không đúng, chẳng nhẽ chỉ cho phép quan phóng hỏa mà không cho bách tính đốt đèn, huynh suốt ngày tầm hoa, nhưng lại nhẫn tâm nhìn Đường đại ca lẻ loi hiu quạnh sao?”
Ta thấp giọng nói :
“Ta không có ý này, nhưng không hiểu sao ta vẫn cảm thấy Phổ Mạn này có gì đó kỳ quái. “
Sở nhi nói :
“Có khi nàng thực sự là một nữ tử chăn dê, hơn nữa huynh thấy Đường Muội lẻ loi đã lâu rồi. “
Ta gật đầu, trở tay ôm Sở nhi, lật nàng nằm trên thảm, mỉm cười nói :
“Chúng ta không nói tới nàng ta nữa, hưởng thụ một chút dã thú Âm Sơn đi?”
Sở nhi nhẹ giọng phì cười, nói :
“Huynh là tên hoang dâm vô đạo, từ lúc nào đã có ý nghĩ này rồi!”
Khuôn mặt nàng đỏ lên lại càng thêm kiều diễm .
Ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, nhẹ giọng nói :
“Thừa dịp hai chúng ta đi Bắc Hồ, phải chuyên cần làm việc một chút, chẳng nhẽ Bình vương phi lại không thể bằng Hoàn Nhan tướng quân hay sao?”
Sở nhi e thẹn nói :
“Muội không cần bụng lớn. .. “
Ta cười nói :
“Muội không muốn? Vậy sao khi nhìn Vân Na và các nàng, trong mắt muội lại có sắc thái ngưỡng mộ. .. “
Sở Nhi lập tức chặn môi ta lại, cái lưỡi thơm tho đã luồn vào trong miệng của ta .
Ta lật tay, yên lặng tắt đèn, xuân sắc vô hạn tràn ra khắp trướng bồng. . .
Sáng sớm ta đã tỉnh ngủ, nhưng không thấy Sở Nhi ở trong trướng, ta mặc quần áo từ tế đi ra ngoài, thấy Đường Muội và Đột Tạ đang ở dưới gốc cây cho ngựa ăn .
Ta cười cười đi tới .
Hai người hướng ta cười nói :
“Tối hôm qua công tử ngủ có ngon giấc không?”
Ta gật đầu nói :
“Phổ Mạn cô nương đâu rồi?”
Đột Tạ nói :
“Lúc nãy nàng ta cùng với vương phi đi hái một số quả dại, hiện đang rửa chúng ở bên suối. “
Ta có chút kỳ quái nói :
“Thương thế ở chân của nàng đã khỏi rồi à?”
Đường Muội nói :
“Đã tốt hơn tối hôm qua, đi đứng không ảnh hưởng gì. “
Ta giảo hoạt cười nói :
“Hình như ngươi rất quan tâm tới người ta phải không!”
Đường Muội sắc mặt đỏ lên, thấp giọng nói :
“Thuộc hạ chỉ muốn cứu nàng, chứ không có ý nghĩ gì khác. “
Ta gọi Vương Chính tới, hỏi :
“Xuyên Vân Cốc mà Phổ Mạn nói là ở chỗ nào?”
Vương Chính nói :
“Xuyên Vân Cốc ở ngay phía trước, cách chúng ta không xa, muốn tới Bắc Hồ nhất định phải đi qua nơi đó. “
Đường Muội nói :
“Chúng ta cũng cùng đường, thuận tiện đem nàng ta trở về nhà, để một nữ hài tử ở lại trong hoang sơn dã lĩnh, thực sự là không an toàn. “
Ta cười nói :
“Ngươi thấy thế nào thì làm như thế đi. “
Sở nhi và Phổ Mạn đi tới, trong tay hai người là một rổ dã quả, ta mỉm cười nghênh đón, cầm lấy một quả trong tay Sở Nhi, cắn một miếng lớn, Phổ Mạn đi tới bên người Đường Muội, chọn cho hắn một dã quả lớn nhất .
Thấy biểu tình của Đường Muội, ta đã biết rõ hắn đã động tình với Phổ Mạn, ta ôm eo Sở Nhi đi tới phía xa xa, Sở nhi nhẹ giọng nói :
“Nàng ta hỏi rất nhiều chuyện của Đường Muội. “
Ta cười nói :
“Không nghĩ tới hành trình tới Bắc Hồ lại thúc đấy nhân duyên cho Đường Muội. “
Sở nhi nói :
“Huynh không nghi ngờ nàng?”
Ta lắc đầu nói :
“Hoài nghi thì thế nào, chúng ta đâu có chứng cớ, nếu như bỏ nàng ta lại, trong lòng Đường Muội nhất định sẽ khó chịu, lần này tạm thời mạo hiểm thử một lần, nói không chừng có thể tạo thành một việc tốt cho hắn. “