Mạc Chi Dương lười nhác vươn vai, thản nhiên hỏi: “Tôi cũng thật tò mò, không biết người đứng sau anh có thế lực lớn hay Bạc gia có thế lực lớn hơn.”
Hiển nhiên Bành Tứ biết phải làm gì, loay hoay một hồi vẫn mở miệng: “Là Anh Điền tiên sinh.”
Anh Điền?
Cái tên này thật ngoài dự đoán, chẳng lẽ vì yêu sinh hận? Nhưng cũng không đúng, dựa theo tu dưỡng* của Anh Điền không có khả năng sẽ làm ra loại chuyện này.
(*) Tu dưỡng: rèn luyện, trau dồi để nâng cao phẩm chất đạo đứ. Tu dưỡng đạo đức.
Huống chi Bạc Tư Ngự còn là nguyên soái của đế quốc, sự an nguy của hắn liên quan đến việc ngăn chặn và kiểm soát toàn bộ đế quốc, nên Anh Điền khó có khả năng làm như vậy.
Mạc Chi Dương nhắm mắt lại bắt đầu suy tư, nghĩ đến hai tháng trước Anh Điền từng xảy ra chuyện, đột nhiên mở mắt ra, “Quản gia, ông liên hệ với Galileo nói ta có chuyện muốn tìm anh ta.”
Galileo vội vàng đến đây, nhìn thấy kẹo sữa nhỏ khẽ cau mày, đi tới ngồi trên sô pha, “Em có việc gì sao?”
“Tôi nghi ngờ việc Bạc Tư Ngự mất tích có liên quan đến Anh Điền. Hôm qua có người lẻn vào phòng làm việc cấy vào không ít văn kiện, hôm nay người bị tôi bắt được, thú nhận là Anh Điền muốn gã làm như vậy, tôi muốn nhờ anh giúp một chút.” Mạc Chi Dương vuốt bụng.
Không hỏi gì, Galileo đồng ý ngay, “Được.”
Xét về tình và lý, kẹo sữa nhỏ sẽ không làm hại đến Bạc Tư Ngự.
Cũng là bữa trà chiều tại một căn phòng, nhưng lần này lại đổi thành Galileo và Anh Điền.
“Galileo thượng tướng, ngài không đi tìm Nguyên soái đại nhân mà lại tới tìm tôi là có ý gì?” Anh Điền ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, có chút cứng ngắc.
Galileo nhận thấy người trước mắt có chút khác thường, nhưng cũng không chọc thủng, thẳng thắn nói: “Tôi muốn nhà cậu giúp tôi ngồi lên vị trí Nguyên soái.”
Sau khi ngạc nhiên qua đi, Anh Điền cười lạnh một tiếng, trực tiếp đứng lên, “Tôi nghĩ Nguyên soái đại nhân sẽ cảm thấy xấu hổ vì có một người bạn như anh.”
Nói xong trực tiếp quay đầu rời đi, tan rã trong không vui.
Sau khi mọi người rời đi, Mạc Chi Dương mới từ trong căn phòng nhỏ bên cạnh đi ra, vừa ra tới đã ngửi thấy mùi gay mũi của tinh dầu tổng hợp, nhíu mày nói: “Cậu ta không phải Anh Điền.”
Cậu đã ngửi qua tin tức tố của Anh Điền, nó rất tự nhiên, tươi mát thấm vào ruột gan, nhưng mùi này lại không giống.
“Đúng vậy.” Galileo cũng phụ hoạ, tuy rằng diện mạo giống nhau nhưng mà động tác vẫn kém hơn một chút, Anh Điền là quý tộc thế gia, gia giáo nghiêm khắc, đi đứng nằm ngồi đều đã được huấn luyện qua, ưu nhã đẹp mắt.
Vừa rồi thấy tư thái của cậu ta cứng đờ không, được tự nhiên mà giống như bắt chước hơn.
Một người bắt chước Anh Điền, làm thế nào mà cậu ta lại giấu diếm được nhiều người như vậy và biến thành Anh Điền?
“Tôi hơi mệt, chuyện tiếp theo sẽ giao cho anh.” Mạc Chi Dương rõ ràng có thể nhận thấy được thân thể có gì đó không ổn, đặc biệt là khi thức dậy mỗi ngày đều chậm chạp hầu hết thời gian trong ngày.
Ngày thường thì bụng cũng sẽ thường co rút đau đớn, quả nhiên lo lắng quá độ sẽ không tốt cho đứa bé.
Thông cảm cậu đang mang thai, Galileo gật gật đầu, “Được, muốn tôi đưa em về không?”
“Không cần.” Mạc Chi Dương ngáp một cái và rời đi.
Ngồi trong phi hành khí, Mạc Chi Dương nhìn cảnh vật bên ngoài, tự lẩm bẩm một mình: “Thực xin lỗi nhãi con, ta* sẽ không tìm cha khác cho con.”
(*) Chỗ này để “tôi” thì kì kì, để gì cũng k hợp nên để z.
Có rất nhiều người trên thế giới, nhưng tôi chỉ thích một người.
Quản gia trầm mặc: Lớn tuổi quả nhiên liền thích tình yêu ngọt ngào như vậy.
Sau đó mọi việc đều được giao cho Galileo, còn Mạc Chi Dương thì ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai.
Nghỉ ngơi nửa tháng cuối cùng cũng khôi phục được một chút, bụng càng lớn cử động càng bất tiện.
Thời tiết bắt đầu trở lạnh, Mạc Chi Dương nằm trên ghế sô pha ngáp một cái, trong phòng khách chỉ thắp một ngọn đèn màu cam ấm áp, trong phòng bật lò sưởi, phủ một tấm chăn san hô, cũng không cảm thấy lạnh.
Chờ đợi hắn đã trở thành một thói quen.
“Lúc nào cũng ngủ trên sô pha, bị cảm lạnh thì phải làm sao đây?”
Trong mơ hồ dường như nghe thấy giọng nói của Bạc Tư Ngự, đột nhiên mở mắt ra lại chỉ thấy phòng khách trống rỗng, khẽ thở dài, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn đứng dậy về phòng đi ngủ.
Một buổi chiều, Mạc Chi Dương mạnh mẽ lên tinh thần trò chuyện với hệ thống.
“Mày nói xem, nhãi con sẽ phân hóa thành cái gì?” Hệ thống thật ra cũng rất mong đợi.
Mạc Chi Dương vuốt bụng, nằm nghiêng ở trên sô pha, “Tao nghĩ an toàn khỏe mạnh là được rồi, không quan trọng là Alpha hay Omega.”
“Ngoài ra, gần đây tôi đang nghiên cứu liệu có thể tách một hệ thống nhỏ ra không, kết quả hình như chỉ có Chủ Thần mới có thể tạo ra nó một lần nữa.” Hệ thống có chút đáng tiếc.
“Dựa theo cốt truyện, Bạc Tư Ngự không có con, vì vậy cậu nên chú ý đến những yếu tố không thể kiểm soát được, suy cho cùng sức mạnh của cốt truyện là rất lớn.”
Sau khi lảm nhảm xong lại không nghe thấy tiếng trả lời, quả nhiên lại ngủ rồi.
“Lúc nào cũng ngủ trên sô pha, bị cảm lạnh thì phải làm sao đây?”
Mạc Chi Dương trong mơ hồ nghe thấy giọng nói của Bạc Tư Ngự, còn tưởng rằng đó là ảo giác nên không mở mắt ra, thẳng đến khi được ai đó bế lên mới ngơ ngẩn.
Vòng tay quen thuộc, còn có mùi trà xanh quanh quẩn lại khiến hai mắt Mạc Chi Dương đỏ hoe.
“Anh đã trở về.” Bạc Tư Ngự chặn ngang đem người bế lên, người trên tay tuy nặng, nhưng lại cảm thấy khuôn mặt đã gầy đi không ít, nhưng bụng lại lớn hơn rất nhiều.
Mạc Chi Dương há mồm, “Anh.” Một tiếng anh vừa thốt ra lại không biết nói cái gì nữa, nghẹn một hồi lâu mới nói: “Anh trước tiên đi tắm rửa một chút đi.”
“Phụt.” Bạc Tư Ngự không kìm được mà cười thành tiếng, “Được rồi.”
Thẳng đến khi có tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, Mạc Chi Dương mới tỉnh táo lại, thấy bản thân đã ngồi trên giường với bộ quần áo bẩn ở cạnh chân mà Bạc Tư Ngự thay ra.
Bò tới, nắm lấy quần áo đều là mùi của hắn, đặt lên mũi hít sâu một hơi, “Anh ấy về thật rồi!”
“Ừ.” Hệ thống cũng thở phào nhẹ nhõm, nhãi con không phải đơn thân, thật tốt quá.
Bạc Tư Ngự đi ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Dương Dương vậy mà đang ngửi quần áo bẩn của mình, ngoài ra trên giường cũng là quần áo của mình.
Hai mắt tối sầm, lại cảm thấy lúc này không nên phá hỏng bầu không khí, liền đi tới, “Dương Dương làm sao vậy?”
Mạc Chi Dương ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, chân thật như vậy mới hoàn toàn tiếp thu hắn đã trở về, run rẩy vươn tay ra, “Anh ôm em một cái.”
“Ừm.” Bạc Tư Ngự cúi người ôm lấy cậu.
Trên người hắn còn vương hơi nước, nhưng Mạc Chi Dương lại cảm thấy vô cùng an tâm, túm lấy cổ áo của hắn chủ động hôn lên.
Hiện tại không muốn nghĩ đến những việc khác, chỉ muốn chứng minh rằng hắn đã trở lại.
Bạc Tư Ngự bị nụ hôn làm cho ngây người, nếu Dương Dương đã chủ động, vậy chẳng phải mình có thể ăn thịt sao? Đè cổ cậu lại bắt đầu chiếm đoạt.