Hứa Minh Tâm nghe không hiểu, nhưng rất nhanh sau đó cô đã hiểu anh có ý gì. Cố Gia Huy trực tiếp ôm cô lên rồi vén rèm đi ra ngoài.
“Cảm ơn hai người đã giúp đỡ, chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi là được rồi. Bây giờ còn có chuyện phải xử lý, hôm sau tôi sẽ cảm tạ sau.”
Cố Gia Huy nói xong rồi cúi chào quay người rời đi.
“Anh muốn dẫn em đi đâu…”
Cố Gia Huy không trả lời mà nở một nụ cười như đã tính trước.
Hứa Minh Tâm vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều người vây quanh.
Bị một người đàn ông đẹp trai ôm lấy như
thế này thì tất nhiên sẽ khiến cho đám người vây xem bàn tán ầm ĩ. “Đây không phải là Hứa Minh Tâm sao?
Vừa mới yên lặng được một lúc, lá gan của cô ta cũng lớn phết nhỉ, ở trường học mà dám ngang nhiên quyến rũ người khác!”
“Đó là ai, đẹp trai quá vậy? Mẹ ơi, đến cùng là Hứa Minh Tâm có tài cán gì mà có thể tìm được người đàn ông đẹp trai đến thế?”
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì trực tiếp đỏ mặt, cô hận không thể đào hố rồi chui xuống. Xong rồi xong rồi, danh tiếng của cô lại trở nên xấu rồi!
“Cố Gia Huy, anh mau buông em xuống, nếu không thì em sẽ tức đó!”
“Không buông, em là vợ anh, anh có buông ai cũng sẽ không buông em. Chúng ta phải ở cùng nhau cả đời này!”
Cố Gia Huy vừa cười vừa nói. Anh cười như mặt trời ấm áp, như tuyết đầu mùa gặp nắng xuân.
Ánh mắt anh như bầu trời sao mênh mông, môi mỏng gợi cảm quyến rũ. Anh nhếch môi, khiến cho một đám người điên đảo.
Không ít những nữ sinh đang vây xem đều mắc phải bệnh mê trai.
Ngay cả Hứa Minh Tâm cũng thường bị nửa gương mặt không có sẹo của Cố Gia Huy mê hoặc, chớ đừng nói là cả một gương mặt hoàn hảo không chút tì vết. Đây tựa như là một tác phẩm nghệ thuật mà thượng đế đã điêu khắc một cách tỉ mỉ, nhiều một chút thì thừa mà ít một chút thì thiếu, mọi thứ đều hoàn hảo.