A!
Doãn Thương và Bàng Thống hét to.
Chỉ là, khi họ đang định trút cơn giận lên Thượng Quan thế gia thì tên mặt dày Diệp Thành lại xuất hiện, hắn vẫn cầm gậy lang nha cỡ lớn đó, quét cả một mảng lớn.
“Bắt hắn cho ta”, lần này Doãn Thương và Bàng Thống đã thông minh hơn, cho người đi bắt Diệp Thành.
Ngay lập tức, hàng nghìn người của đại quân hai điện đều nhào tới, ai cũng có tu vi cảnh giới Không Minh.
“Ngu xuẩn! Một lũ ngu ngốc!”, Diệp Thành chửi lớn một câu rồi quay đầu bỏ chạy, phía sau là hàng nghìn người xúm lại đuổi theo, mặt ai cũng u ám, xám xịt.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Cũng như hai lần trước, từng ngọn núi lớn nối tiếp nhau sụp xuống, cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ!
Tuy nhiên cũng giống như hai lần trước, chẳng bao lâu, hàng nghìn cảnh giới Không Minh đuổi giết Diệp Thành lại quay về, mặt ai cũng tối sầm, vì cứ đánh mãi đánh mãi Diệp Thành lại biến mất.
Một lũ ngu ngốc!
Cảnh tượng trong dự liệu chẳng mấy chốc lại xuất hiện, không biết Diệp Thành lại từ đâu chui ra, hắn chạy ra rồi quét một mảng lớn, sau đó lại lanh trí quay đầu bỏ chạy.
Giết! Giết hắn cho ta!
Tiếng gầm thét của Doãn Thương và Bàng Thống rung chuyển cả đất trời.
Những cảnh tượng tiếp theo cực kỳ thú vị.
Diệp Thành giống như một bóng ma, hắn luôn xuất hiện một cách thần kỳ rồi lại biến mất một cách thần kỳ, mỗi lần xuất hiện đều sẽ vung gậy quét một mảng, đến rồi đánh, đánh xong thì chạy,