Tại cửa điện đều là bạch bào vệ sĩ, vừa thấy lão già đi lại thì mặt không chút biểu tình, coi như không nhìn thấy.
Hàn Lập thấy vậy có chút kinh ngạc, không khỏi nhìn qua vài lần, trong mắt vừa động, giống như nhìn ra được điều gì.
“Xem ra Hàn đạo hữu cũng đã nhân ra, hai gã vệ sĩ này là hai thông linh khôi lỗi, hơn nữa còn là tồn tại thượng tộc cửu giai, có thể ngày đêm trông coi điện này. Ngoại trừ mấy lão gia hoả chúng ta và một số người đặc biệt có thể dẫn người tiến vào đại điện này, thì những người khác khi đến gần Thông Linh Điện, chúng sẽ không chút do dự mà công kích.”
Lão già không quay đầu lại, khẽ cười nói.
“Thượng tộc cửu giai!”
Hàn Lập hít một ngụm lương khí, nhìn hai bạch bào khôi lỗi, thần sắc không khỏi có chút khẩn trương.
Đây chính là tương đương với Luyện Hư Kỳ đỉnh phong a, người tu tiên bình thường nếu mang theo hai khôi lỗi này, chẳng phải là có thể tung hoành dưới Hợp Thể Kỳ sao. Thủ vệ đặt ở đại điện này quả thật giống như thiên vật. Hàn Lập tấm tắc nhìn khôi lỗi, trong lòng rất hâm mộ. Nhưng lúc này Thiên Cơ Tử đã vào trong đại điện, hắn cũng chỉ có thể đi vào theo.
Đừng nhìn Thông Linh đại điện này bắt mắt, nhưng bên trong lại rất đơn giản, ngoại trừ một gian chủ điện thì cũng chỉ có hai gian thiên thính.
Mà trong chủ điện, ngoại trừ hơn mười cây cột sắt thì không có vật gì đáng chú ý.
Thiên Cơ Tử trực tiếp đi đến trung tâm đại điện, phân chủ khách ngồi xuống.
“Mời Hàn đạo hữu ngồi, bởi vì liên hệ trọng đại đến Nghiễm Hàn Lênh, cho nên ta đã đi mời hai vị trưởng lão khác đến. Hiện tại ở Vân Thành, Vạn Cổ Tộc tất cả đều do ba người chúng ta làm chủ.”
Thiên Cơ Tử cười hắc hắc nói.
“Thì ra là thế! Xem ra Nghiễm Hàn Lênh này thật sự là vật có chút lai lịch.”
Hàn Lập gật đầu nói.
Dọc đường đi, hắn cũng không thấy đối phương có hành động gì khác thường, nhưng lại đã thông tri cho người khác, không hổ là tồn tại Hợp Thể Kỳ đỉnh giai.
“Đạo hữu không phải là người Lôi Minh Đại Lục.”
Ánh mắt Thiên Cơ Tử chợt loé, bỗng nhiên nói.
Hàn Lập đầu tiên là rùng mình, nhưng lập tức thả lỏng người, hơn nữa thản nhiên gật đầu.
“Không sai, Hàn mỗ đích thật đến từ đại lục khác. Như thế nào, ta nghĩ chuyện mượn truyền tống trận, Giáp đạo hữu có thể đã đề cập qua với tiền bối?”
“Giáp đại sư hiển nhiên đã đề cập qua việc này với lão phu, nhưng nếu đạo hữu là người của Lôi Minh Đại Lục thì tại sao không nhận ra Nghiễm Hàn Lệnh này, hơn nữa lại dễ dàng kích phát lệnh này như thế?”
Thiên Cơ Tử khẽ cười nói.
“Như thế nào, Nghiễm Hàn Lệnh này rất nổi danh sao? Tại hạ tại một số điển tịch dường như vẫn chưa thấy có ghi chép về việc này, mong rằng tiền bối giải thích một chút!”
Hàn Lập cười khổ một tiếng nói.
Hắn không để ý đến chuyện Giáp Thiên Mộc nói về mình cho Thiên Cơ Tử biết, vị khôi lỗi đại sư này nếu không đề cập chút nào về chuyện truyền tống trận thì ngược lại có chút kỳ quái.
“Trên điển tịch không có ghi lại, việc này cũng không có gì kỳ quái. Nghiễm Hàn Lệnh mặc dù danh tiếng không nhỏ, nhưng không phải ai cũng có thể sử dụng, nếu không có một tộc nào đó đứng ở phía sau ủng hộ, cho dù chiếm được Nghiễm Hàn Lệnh, muốn tiến vào Nghiễm Hàn Giới cũng là chuyện si tâm vọng tưởng. Huống hồ, những điển tịch bình thường bên ngoài hiển hiên sẽ không ghi lại. Bất quá nếu tu vi đạt tới cảnh giới thượng tộc thì cũng có vài người biết được.”
Trong mắt lão già hiện lên một tia giảo hoạt, cười hì hì nói.
“Ít nhất là có một tộc ủng hộ, Nghiễm Hàn Giới này quả nhiên bất phàm, nếu không các tộc cũng không có khả năng phí sức như thế!”
Hàn Lập sờ sờ cằm, thử dò xét hỏi một câu.
“Đâu chỉ bất phàm, nếu thật sự có được vài thứ trong Nghiễm Hàn Giới thì thậm chí có thể ảnh hưởng đến thịnh suy của một tộc. Đương nhiên loại bảo vật này, cho dù có tiến vào Nghiễm Hàn Giới cũng khó có thể tìm được. Tác dụng lớn nhất của Nghiễm Hàn Giới chính là động nồng đậm của thiên địa linh khí gấp mười lần linh giới chúng ta, cộng thêm một số linh dược, linh quả, toàn bộ là bảo vật linh giới khó gặp.”
Lão già nhìn Hàn Lập chằm chằm, tựa cười mà không cười nói.
“Có nơi linh khí nồng đậm như vậy sao?”
Hàn Lập nghe nói như vậy, trên mặt hiện lên vẻ khó tin.
“Hắc hắc, đạo hữu tưởng rằng Nghiễm Hàn Giới là nơi nào, khe không gian hay là một tiểu thế giưois khác nằm gần linh giới sao?”
Thiên Cơ Tử vuốt râu, cười hắc hắc.
“Xin tiền bối chỉ giáo…!”
Hàn Lập cung kính nói.
“Mặc dù chúng ta không thật sự tin điều này, nhưng có bảy tám phần nắm chắc Nghiễm Hàn Giới là không gian tàn phá gần chân tiên giới!”
Vẻ tươi cười trên mặt lão thu lại, trầm ngâm một hồi lâu, mới chậm rãi nói ra từng chữ.
“Chân tiên giới!”
Cho dù là tâm cảnh trầm ổn như Hàn Lập, vừa nghe nói thế thì cũng thất thanh la lên.
“Không sai, có lẽ là một không gian chân tiên giới bị vứt đi, trước kia có người tiến vào không gian này, từ đi qua động phủ giống như của tiên nhân, thậm chí còn có vài di hài. Nhưng lại không gặp được tiên nhân còn sống.”
Thần sắc của Thiên Cơ Tử trở nên lạnh nhạt. Mà Hàn Lập ngồi trên ghế, nhất thời kinh ngạc.
“Đạo hữu không cần giật mình, chúng ta hiện tại vẫn chưa phán đoán chính xác. Hơn nữa động phủ trong Nghiễm Hàn Giới tuy có di hài, nhưng vẫn không lưu lại bảo vật hoặc công pháp nào cả. Phải nói rằng, không phải cừ tuỳ tiện đi vào là có thể tìm được bảo vật nghịch thiên, cho dù là linh dược, linh quả thì cũng nằm ở nơi bí ẩn nhất, phải đi tìm một chút mới có được.”
Lão già lại quỷ dị cười.
P/S: Cảm ơn sự giúp đỡ của Vận Ngữ Giả codon.trai đã cùng mình hoàn thành việc sao chép truyện PNTTT. PNTTT đến đây đã bắt kịp các web truyện khác. Một lần nữa xin cảm ơn bạn rất nhiều