Thương Ảnh hừ một tiếng, lãnh đạm nói. Mà sau khi Thương Ảnh nói xong thì trong lúc nhất thời khôi ai thêm gì.
Về phần Hàn Lập, lam mang trong mắt thu lại, vẫn tiếp tục duy trì vẻ trầm mặc. Nơi đây chợt trở nên cực kỳ yên tĩnh. Mà mấy tên giáp sĩ gần đó lại mắt to mắt nhỏ. Nhưng loại yên tĩnh này một lát sau đã bị phá.
Từ ngoài cửa phòng Hàn Lập truyền đến tiếng gõ của “cốc cốc”, tiếp theo một thanh âm già nua truyền tới:
“Lão phu là Thiên Cơ Tử của Vạn Cổ Tộc, chẳng biết có thể vào gặp chủ nhân nơi này không?”
Vừa nghe thấy thanh âm già nua này, sắc mặt Bạch Nga có chút trắng bệch, hôi quang quanh thân Thương Ảnh cũng rung động một trận. Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, miệng nói:
“Mời tiền bối vào, lấy thân phận của tiền bối đến nơi này, Hàn mỗ còn cầu mà không được nữa là…”
Vừa nghe khẩu khí thiện ý của Hàn Lập, lão già ngoài cửa cũng không khách khí, linh quang chợt lóe, cả người trực tiếp xuyên qua cánh cửa.
Đúng là một lão già mặc hoàng bào, vóc người không cao, lại hơi mập, phía sau lưng là một cái túi cổ quái, bộ dáng có vẻ hiền lanh.
“Hóa ra là Bạch đạo hữu và Thương Ảnh đạo hữu cũng đã ở đây! Tiểu lão nhi xin chào nhị vị đạo hữu!”
Lão già phảng phất giờ phút này mới biết được Bạch Nga và Thương Ảnh ở trong phòng, vẻ mặt hòa ái ân cần hỏi thăm.
“Thiên Cơ Tử đạo hữu không cần khách khí, ta cũng chỉ vừa mới tới mà thôi.”
“Không sai, tại hạ vừa lúc có việc gần đây làm chút chuyện, bị khối Nghiễm Hàn Lệnh này thu hút nên chạy tới xem thế nào.”
Mới vừa rồi rỗ ràng là Bạch Nga cùng Thương Ảnh đối chọi, nhưng khi đối mặt với lão già thì biểu hiện lại hoàn toàn khác, tất cả đều có bộ dáng cẩn thận. Hàn Lập thấy vậy, tự nhiên cảm thấy kỳ quái, thần niệm đảo qua người lão già. Kết quả trong lòng trở nên hoảng sợ.
Lão già mập gọi là Thiên Cơ Tử này, pháp lực trên người sâu như biển rộng, căn bản không thể nhìn ra được sâu cạn. Ít nhất lấy tu vi hiện tại của hắn, không thể khám phá ra cảnh giới tu vi của đối phương. Nói như thế thì lão già này có đến chín phần là Hợp Thể Kỳ đỉnh phong. Khó trách hai người Bạch Nga và Thương Ảnh lại kiêng kỵ đối phương như thế. Chênh lệch tu vi giữa bọn họ, sợ rằng cả hai người liên thủ cũng không thể so với pháp lực thâm hậu của lão già.
“Quả nhiên là Nghiễm Hàn Lệnh. Khối lệnh bài này là của đạo hữu sao?”
Thiên Cơ Tử sau khi mỉm cười với hai người kia, ánh mắt đồng dạng đặt trên kim ngân lệnh bài. Sau một lúc lâu mới hướng về phía Hàn Lập cười nói.
“Không sai, đúng là vật của vãn bối.”
Hàn Lập không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy, khom người trả lời.
“Đạo hữu họ Hàn sao?”
Ánh mắt Thiên Cơ Tử sau khi đảo qua người Hàn Lập vài lần thì đột nhiên mỉm cười nói.
“Tiền bối như thế nào lại biết được?”
Thần sắc Hàn Lập vừa động, mặc dù hỏi như thế nhưng trong đầu lại nghĩ tới Giáp Thiên Mộc. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Thiên Cơ Tử sau khi cười nói:
“Chuyện của ngươi, ta đã nghe Giáp đạo hữu đề cập qua một lần, hơn nữa còn có chân dung của ngươi. Nguyên bổn định hai ngày nữa phái người mời đạo hữu tới tệ tộc, nhưng hiện tại xem ra đã gặp rồi.”
“Như thế nào, Thiên Cơ Tử đạo hữu nhận ra đạo hữu ngoại tộc này sao?”
Bạch Nga nghe nói như thế, không nhịn được hỏi.
“Ha ha, một trong tứ đại đỉnh giai khôi lỗi sư của Vạn Cổ Tộc chúng ta là Giáp đại sư, trước đó vài ngày thiếu chút nữa là thất thủ tại khu vực của Giáp Xi Tộc chiếm lĩnh, ít nhiều thì cũng nhờ Hàn đạo hữu ra tay, đại sư mới có thể bình yên thoát hiểm. Ta như thế nào lại không biết Hàn đạo hữu.”
Thiên Cơ Tử vuốt râu, thản nhiên nói.
“Cái gì, Giáp đại sư đi qua biên cảnh?”
Nghe lời này, Thương Ảnh có chút kinh ngạc.
“Không sai, bổn tộc có vài chuyện quan trọng, không thể để Giáp đại sư đi một chuyến. Nguyên bổn đã an bài vài tên hộ vệ, nhưng bởi vì Giáp Xi Tộc xâm lấn nên phải bỏ mạng tại khu vực biên cảnh. Như thế nào, nhị vị quan tâm đến chuyện Vạn Cổ Tộc chúng ta sao?”
Lão già đầu tiên thở dài một hơi, nhưng tiếp theo trừng mắt, cười hì hì hỏi ngược lại.
“Không dám, không dám, tạo nghệ khôi lỗi thuật của Giáp đại sư đã sớm xuất thần nhập hóa, là người không thể thiếu đối với mười ba tộc chúng ta. Bạch mỗ chỉ có chút lo lắng mà thôi.
“Không sai, nếu Giáp đại sư không có việc gì thì ta cũng yên tâm.”
Nhân ảnh trong hôi quang có chút bất mãn nói.
“Hóa ra hai vị đạo hữu có lòng tốt, tại hại đã đa nghi rồi. Nhưng hiện tại Nghiễm Hàn Lệnh đã bị Hàn đạo hữu kích phát thì tại hạ sẽ mời hắn đến tộc một chuyến, hai vị đạo hữu không có ý kiến gì chứ? Về phần nơi đây, hiển nhiên chúng ta phải lập tức bày cấm chế, cũng phái ra đủ nhân thủ hoàn toàn phong bế. Vạn Cổ Tộc chúng ta không lâu sau sẽ phái người đến bố trí pháp trận khởi động.”
Thiên Cơ Tử nhìn vô cùng khách khí, nhưng căn bản lại không để hai người nói lời phản đối.
Bạch Nga và Thương Ảnh trong hôi quang nghe nới ấy, sắc mặt đột nhiên không tốt, nhưng dưới uy thế của Thiên Cơ Tử, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng gật đầu.
Lão béo thấy hai người thức thời như vậy, lúc này mới gật đầu hài lòng, chuyển hướng qua Hàn Lập, cười hỏi:
“Hàn đạo hữu, không biết ngươi có nguyện ý đến chỗ tiểu lão nhi một chuyến hay không?”
Hàn Lập nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ, đối phương lấy thân phận Hợp Thể Kỳ đỉnh phong mời hắn, hắn làm sao mà có gan từ chối, chỉ có thể mở miệng cung kính đáp ứng:
“Nếu tiền bối không chê, vãn bối hiển nhiên nguyện ý.”
“Ha ha, Hàn đạo hữu không nên lo lắng, nói thế nào đi nữa thì ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của Giáp đại sư, Vạn Cổ Tộc chúng ta không phải là hạng người lấy oán báo ân.”
Thiên Cơ Tử dường như nhìn ra sự chần chờ trong lòng Hàn Lập, cười ha hả nói.