Hắn là người đầu tiên trong gia chủ thập đại gia tộc sử dụng tới binh khí.
– Hừ, Hiên Viên Lệnh, ta xem cũng không có gì đặc biệt!
Nhiếp Vân cau mày, hắn không sợ hãi chút nào, lúc này tiến lên phía trước một bước và đánh một quyền.
Tu vi tiên lực của hắn quá thấp, rất nhiều tuyệt không thể dùng được, hắn phải sử dụng lực lượng thân thể và ba trăm lần chiến lực!
– Trấn áp!
Hiên Viên Lệnh biến lớn theo thủ ấn của Hiên Viên Mộc Phong, nó như ngọn núi lớn áp xuống.
– Mở cho ta!
Nhiếp Vân chẳng muốn nói nhảm, ba trăm lần sức chiến đấu ện thẳng vào Hiên Viên Lệnh của đối phương.
Dù sao hắn có được thiên phú thiên thủ sư, bàn tay của hắn chính là binh khí đáng sợ, phối hợp Linh Tê Luyện Thể Quyết đệ bát trọng đại thành cũng không kém gì tiên khí tuyệt phẩm!
Răng rắc!
Nắm đấm va chạm với tiên khí tuyệt phẩm, ngay sau đó có âm thanh giòn tanv ang lên, Hiên Viên Lệnh uy danh hiển hách xuất hiện vết rạn.
– Cái gì? Là… Là thiên phú đặc thù xếp hạng thứ mười thiên thủ sư!
Bảo vật bị hao tổn, rốt cuộc Hiên Viên Mộc Phong cũng biết gia hỏa trước mặt là quái vật gì, hắn biến sắc, lúc này thu Hiên Viên Lệnh trở lại.
Tuy bị đánh rạn nứt nhưng bảo vật này theo hắn nhiều năm, là bảo vật tốn hao không biết bao nhiêu tâm huyết luyện chế thành, hắn không muốn nó bị đánh nát cho nên thu lại trước.
– Lấy đi? Nằm mơ a!
Nhìn thấy động tác của đối phương, Nhiếp Vân làm sao để hắn được như nguyện, lúc này tấn công về phía trước.
Bành!
Hắn đấm hai quyền vào cùng một vị trí, rốt cuộc Hiên Viên Lệnh tiên khí tuyệt phẩm đỉnh phong không chịu nổi cho nên vỡ nát.
Dư uy từ nắm đấm của Nhiếp Vân không giảm, lúc này đánh thẳng vào ngực của Hiên Viên Mộc Phong.
PHỐC!
Hiên Viên Mộc Phong biến sắc, hắn bay ngược về phía sau.
– Đến đây đi, ta xem các ngươi có bản lĩnh gì ngăn cản ta.
Sau khi đả thương Hiên Viên Mộc Phong, Nhiếp Vân không tiếp tục cố kỵ, hắn duỗi tay phải tấn công Đoan Mộc Húc, tay trái như ảnh tùy hình tấn công Hoàng Phủ Kỳ!
– Bọn chuột nhắt thật lớn gan chó!
Đoan Mộc Húc, Hoàng Phủ Kỳ nhìn thấy hắn đồng thời tấn công hai người, bọn họ trừng mắt giận dữ, Cơ Tương, Thang Lang cũng lập tức vây công, bọn họ sử dụng lực lượng cường đại oanh kích Nhiếp Vân.
– Đoạn Sơn Trảm Nhạc!
– Nhất Dương Phá Vạn Vật!
– Cửu Tiêu Thần Chưởng!
– Càn Khôn Diệt Thần Quyền!
Bốn tiếng gào thét, lực lượng bốn cao thủ bộc phát đáng sợ.
Bốn đại siêu cấp cao thủ đồng thời ra tay, linh khí chung quanh rối loạn, cả Cửu Tiêu Thiên sinh ra phong bạo vô cùng đáng sợ, bầu trời u ám như bị xé nứt.
Lúc này rất nhiều tuấn tài và trưởng lão bên ngoài Cửu Tiêu Cung nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ trên cao đều dừng lại, bọn họ hoảng hốt không rõ chuyện gì.
So với loại chiến đấu đang diễn ra, cái gọi là thi đấu tuấn tài của bọn họ buồn cười như đám kiến tranh ăn với nhau, không đáng giá nhắc tới.
– Đồng thời ra tay sao? Tốt, ta tiếp được!
Đối mặt bốn người công kích, hai mắt Nhiếp Vân bắn ra hào quang như điện, hào quang như xuyên qua thời không quét ngang chư thiên, cũng nhìn rõ tất cả hoàn cảnh chung quanh vào trong lòng.
Tiến về phía trước một bước, mặt đất chấn động rất mạnh, trong cánh tay phải trong lúc đó vừa thô vừa to, mãnh liệt ma khí theo không biết tên không gian, mượn nhờ nguyên khí đan điền phún dũng mà đến.
– Chạy trở về đi!
Hắn đánh một quyền!
Ầm ầm!
Dưới một quyền toàn lực của hắn, bầu trời sụp đổ, vô số phong ấn gia trì Cửu Tiêu Cung không ngừng lắc lư, dường như tùy thời sẽ sụp đổ.
Lực lượng bành trướng không ngừng va chạm với bốn đại gia chủ.