“Có điều hắn đến đây làm gì?”, có người vô thức gãi đầu lên tiếng.
“Đúng là bỏ bao công sức lại để ngươi trốn thoát, đến lúc chẳng cần ra tay lại tự xuất hiện”, trong làn sóng bàn tán, Bàng Thống và Doãn Thương lên giọng mỉa mai, cả hai tên từ từ đi tới, mỗi một bước đi khí thế lại tăng thêm một phần.
Trong mắt bọn họ hiện lên ánh sáng rực lửa.
Bọn họ là hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, khả năng chiến đấu không hề thua kém tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên như Thông Huyền, bọn họ tự nhận có thể diệt Diệp Thành. Cả hai tính toán rất chu toàn, diệt Diệp Thành rồi đi lĩnh thưởng, phần thưởng đó đối với bọn họ mà nói thực sự rất hậu hĩnh.
Thế rồi cả hai cứ thế bước đi, tốc độ rất nhanh, chỉ sợ chậm chân là không kịp tóm được Diệp Thành.
“Trước đây ta cũng là đệ tử của Chính Dương Tông nhưng lại chưa từng thấy hai người”, thấy cả hai người lao đến, Diệp Thành như không nhìn thấy gì, hắn vẫn đang lắc đầu nói những lời nhảm nhí.
“Nói ra thì cũng phải, lúc đó ta mới chỉ là một đệ tử bình thường, hai người được lắm, các ông là điện chủ, là sự tồn tại khủng khiếp mà”.
“Muốn gặp các ông thì phải đăng kí xếp hàng, đăng kí rồi chưa chắc đã gặp được, mà xếp hàng thì cũng chưa chắc đã gặp được”.
“Giờ được gặp rồi đấy nhưng ta thấy có hơi thất vọng, hoá ra đường đường là điện chủ phân điện của Chính Dương Tông lại trông thế này”.
“Ta quen với Thánh Nữ của các ông đấy. Năm đó các ông nhặt được một cái bát vỡ, giờ lại đáng tiền rồi đấy”.
Nghe Diệp Thành nói vậy, người của nhà Thượng Quan có một cảm giác bị chèn ép.