Anh ta võ võ vị trí vừa rồi của cô, dáng vẻ… vô cùng giống yêu nghiệt!
“Không không không…”
-. Châu Vũ di chuyển ánh mắt, sợ mình nhìn phải cái gì không nên nhìn.
“Không muốn lấy thuốc giải sao? Tôi còn chưa nói phải hầu hạ bao lâu đâu.”
“Anh… anh đang chơi chữ với tôi sao?”
Châu Vũ trừng lớn đôi mắt, khiếp sợ nhìn anh ta.
“Em lên đây đi, anh sẽ cho em thuốc giải”
Anh ta lấy ra một bình thuốc nhỏ đặt ở trước mặt cô ấy, Châu Vũ lập tức ngoan ngoãn bò tơi.
Khi cô muốn vươn tay ra lấy thì lại bị anh ta giữ tay lại, cả người ngã vào lòng anh ta, sau đó là một cuộc tấn công mới chuẩn bị bắt đầu.
“Anh… anh làm gì vậy?”
“Vận động sáng sớm, hoạt động gân A cốt.
“Anh…
Châu Vũ còn định nói gì đó nhưng đôi môi đã bị bao phủ bằng một nụ hôn thật sâu.
Làm sao Châu Vũ có thể chịu đựng được sự giày vò như vậy, cuối cùng đau đớn đến mức trực tiếp bất tỉnh.
Đợi khi cô ấy tỉnh lại lần nữa, người vậy mà đã nằm trong bệnh viện, quần áo cũng đã được thay đổi, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng, bên cạnh còn có người đàn ông kia.
Trong lòng cô ấy thoáng hồi hộp, điều đầu tiên nghĩ đến chính là thuốc giải, khi cô ấy đang vội vội vàng vàng tìm kiếm điện thoại di động để liên lạc người, lại nhìn thấy chiếc hộp nhung trên chiếc tủ đầu giường.
Phản ứng theo bản năng cô ấy mở ra xem, bên trong có một viên thuốc màu trắng.
Nhìn thấy viên thuốc này, trái tim của cô ấy cuối cùng cũng trở lại trong lông ngực.
Chị Trúc Linh cuối cùng cũng được cứu rồi.
Cô ấy lập tức cầm lấy viên thuốc, rời khỏi bệnh viện.