Anh tiến đến, đỡ Vương Chiến đứng dậy.
“Dương Thanh bội phục sự trung nghĩa của tiền bối!”
Dứt lời, Dương Thanh nhìn Phùng Tiểu Uyển, nói: “Vậy thì vất vả Tiểu Uyển rồi”.
Nghe thấy câu này của anh, Vương Chiến mừng rỡ chảy nước mắt: “Cảm ơn cậu Thanh! Cảm ơn cậu Thanh! Sau này Vương Chiến thề chết theo cậu!”
Dương Thanh mỉm cười lắc đầu: “Tiền bối không cần làm vậy đâu, tôi cứu ông không phải vì muốn dùng ơn cứu mạng để bắt ông ở cạnh tôi”.
“Sự trung nghĩa của tiền bối làm tôi bội phục nên mới giúp đỡ thôi”.
Trên mặt Vương Chiến đầy vẻ chua xót: “bây giờ tôi đã bị Hoàng tộc đuổi đi, còn bị họ truy nã, dù chịu cho tôi trở về thi quan hệ giữa tôi và họ có thể trở lại như trước ư?
Nghe lão ta nói vậy, Dương Thanh cũng thông cảm.
Nghe lão ta nói vậy Dương Thanh cũng thông cảm.
Từ nhỏ đến lớn Vương Chiến đều ở lại Hoàng tộc họ Long, nơi đó là nhà, giờ lại bị chính nhà của mình vứt bỏ, lapx ta có thể đi đâu?
Vô hình chung bên cạnh Dương Thanh lại có thêm một cao thủ Thần Cảnh, đây là chuyện tốt đối với anh.
Vậy từ giờ tiều bối cưa ở cạnh tôi là được, nếu có ngày tiền bối muốn đi thì tôi tuyệt đói không ngăn cản!”
Dương Tthanh mỉm cười.
Được, mà cậu cũng đừng gọi tôi là tiền bối nữa, tuy tôi lớn tuổi hơn nhưng cảnh giới võ đạo còn kém xa lắm.
Vương Chiến vui vẻ nói: “Trên con đường võ đạo ai có cảnh giới cao hơn thì đứng trên, cậu mà goi lôi là tiều bối nữa thì cái mặt giờ này ngại lắm đấy!”
Đúng lúc này, điện thoại của Dương Thanh đột nhiên đổ chuông, anh vừa nghe máy thì một giọng nói đầy sợ hãi vang lên, Cậu Thanh, Mã Siêu bị sát thủ vủa Hồng Trần bắt đi rồi!”
“Ầm!”
Người trong điện thoại vừa dứt lời thì một luồng khí thế kinh khủng bộc phát ra khỏi người Dương Thanh.
Vương Chiến bị khí thế ấy đẩy lùi mấy bước, ánh mắt khiếp sợ.
“Cái gì?”.