Dương Thái làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:
– Chúng ta cũng không muốn làm vậy, Trịnh huynh nói có lý, trong tình huống đối thủ cũng có trang bị tốt, tu vi Ngưu Hữu Đức lại quá thấp, hắn cầm bộ trang bị kia cũng không có tác dụng gì Tào đô thống đã nói trước, chúng ta phải mang ngươi còn sống quay về.
Từ Đường Nhiên nghe vậy gật đầu, cũng tỏ vẻ đồng ý.
Trên thực tế hắn là người chột dạ nhất, bởi vì hắn đã nhìn thấy năng lực Miêu Nghị, tình thế bày ra đó, nếu nói Miêu Nghị còn lợi hại hơn hắn, tên gia hỏa kia mười phần sẽ bỏ qua Miêu Nghị nhìn chằm chằm vào hắn, khẳng định sẽ đổi mục tiêu cướp trang bị lên người hắn, đến lúc đó người chết không phải Miêu Nghị, mà là hắn, cho nên hắn chỉ có thể chết đạo hữu không chết bần đạo.
Kỳ thật Mộ Dung Tinh Hoa cảm thấy không cần phải làm như vậy, nội tâm của nàng có một cây gai, nàng làm ra vẻ thanh cao châm chọc Miêu Nghị theo đuổi đàn bà có chồng, hôm nay thanh danh của mình chẳng tốt đi nơi nào, lúc nhìn thấy Miêu Nghị cũng cảm giác toàn thân không được tự nhiên, cho dù Miêu Nghị tùy tiện nhìn nàng một cái cũng làm nàng cảm nhận được mỉa mai.
Cho nên nàng cũng không muốn Miêu Nghị sống, hận không thể lập tức giết Miêu Nghị.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn phải khuất phục sự thật, nếu không vì khuất phục sự thật, nàng cần gì phải hầu hạ dưới trắng Tào Vạn Tường, chính mình không giống Từ Đường Nhiên, cũng không có đắc tội Hạ Hầu Long Thành, nếu không ôm đùi Khấu Văn Lam, Khấu Văn Lam không hoàn thành nhiệm vụ sẽ tìm lý do, cho dù mình trở về cũng biến thành mục tiêu chủ yếu, nếu không còn mạng thì nói gì tới việc khác?
Hơn nữa một ngàn thống lĩnh nơi đây đều có trận doanh của mình, kể cả loại người xui xẻo như Trịnh Như Long cũng tự động đi theo nàng, cũng không có biện pháp lôi kéo, nhiều ra một người là nhiều thêm một phần lực lượng. Huống chi lần này Miêu Nghị có còn sống quay về hay không còn khó nói, không nên vì hắn gây ra lục đục nội bộ, cho dù Miêu Nghị có thể còn sống trở về, Miêu Nghị làm loạn lọt vào tai Tào Vạn Tường, nếu mình thổi gió bên gối Tào Vạn Tường, còn sợ Miêu Nghị sao? Nàng có cơ hội!
Sau khi cân nhắc xong, Mộ Dung Tinh Hoa nói:
– Cũng không vội vã ra tay, mấy vị nghĩ lại xem, hơn một ngàn thống lĩnh không có khả năng tự giết nhau ngay từ đầu, việc này sẽ diễn ra vào lúc cuối cùng, cũng không có người nào nguyện ý tự hao tổn thực lực, cho nên không ngại chờ một chút, xem tình hình nói sau, nếu có thể cướp được trang bị tốt của người khác cho Trịnh huynh, Ngưu Hữu Đức còn sống mới có lợi với chúng ta, dù sao cũng có thêm một ngươi, các vị nghĩ sao?
Dương Thái im lặng trong chốc lát, khẽ gật đầu nói:
– Có đạo lý!
Từ Đường Nhiên cũng “Ân” đồng ý, không có triệt để tỏ thái độ, hắn chính là cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều nấy, vì tự bảo vệ mình, trong mấy người trừ Miêu Nghị thì hắn có tu vi thấp nhất, hắn không có phần nói chuyện.
Trịnh Như Long cau mày, sau khi tiến vào khảo hạch, quỷ mới biết tình hình thế nào, suy nghĩ vì mạng nhỏ của mình, đương nhiên phải chiếm được trang bị tốt mới là việc quan trọng nhất, nhưng nơi này không phải dựa vào tu vi mà nói chuyện, mà là Mộ Dung Tinh Hoa làm chủ, hắn đành phải gật đầu nghe theo.
Kỹ nữ thối? Giả tốt làm làm gì, phá hư chuyện tốt của lão tử! Nội tâm Trịnh Như Long đang chửi thầm, biểu hiện ra ngoài vẫn gật đầu nghe lệnh.
– Vậy thì nghe Mộ Dung thống lĩnh.
Nhưng trên thực tế nội tâm của hắn có chủ ý khác, chỉ cần cơ hội phù hợp, hắn không ngại một mình hạ sát thủ với Miêu Nghị, một khi giết Miêu Nghị thu bảo vật vào tay, đó là lúc ván đã đóng thuyền nên không ai nói thêm gì, dù sao cũng phải dựa vào thực lực của hắn.
Đúng lúc này có giọng nói ngạc nhiên vang lên:
– Mấy người các ngươi trốn nơi đây làm gì?