Tóm lại, cảm giác không tệ, hiện giờ tâm trạng cô ấy khá ổn.
Đời này của Châu Vũ cũng coi như là tạm biệt tâm thường, mạnh mẽ chiến đấu một lần.
Cô ấy nhìn nhìn, ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn đầu ngón tay có chút lạnh lếo, nhẹ nhàng chạm vào cánh môi anh ta.
Nhiều người nói môi mỏng bạc tình, nhưng Cố Thành Trung không như vậy, còn là mẫu đàn ông sỉ tình điển hình.
Mà Hắc Ảnh… quả đúng là bạc tình bạc nghĩa.
Cũng không biết từ trước đến giờ anh ta có bao nhiêu người phụ nữ, liệu có cô gái nào thảm như Châu Vũ không, vì yêu mà đánh mất chính mình?
Nghĩ tới đây, khóe miệng Châu Vũ lại không nhịn được mà nở một nụ cười chua xót.
Thật ra cũng không thể hoàn toàn trách Hắc Ảnh, một cây làm chẳng nên non, nếu Châu Vũ thông minh một chút thì sẽ không bị lừa gạt.
Khi Châu Vũ còn đang suy nghĩ miên thì người đàn ông đã mở đôi mắt sáng rực.
Ánh mắt sâu thẳm, an tĩnh như nước dán vào người cô, nhìn thấy khóe miệng chua xót của Châu Vũ, trái tim…đột nhiên cảm thấy đau nhói không rõ nguyên nhân.
Châu Vũ vẫn còn đang thất thần, không phát hiện anh ta đã tỉnh.
Đúng lúc này, đầu ngón tay truyền tới một trận đau đớn.
Châu Vũ tỉnh táo lại, người đàn ông trước mặt không biết đã dậy từ bao giờ, lúc này đang căn đầu ngón tay cô ấy.
– “Anh… anh làm gì vậy?”
Đầu tiên là dùng sức cắn, không ngờ sau đó lại… dịu dàng liếm lác.
Chớp mắt một cái, cả người Châu Vũ run lên.
Trời ơi, người đàn ông này thật quá biết trêu chọc người khác quá mà!