Anh ta nâng cốc với Giang Nghĩa, cười ha ha nói: “Cậu Giang, tôi là Thường Hướng Đông, trưởng phòng phòng nghiên cứu và phát triển của Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, để chúc mừng sự trở lại của cậu Giang, tôi có lòng đến kính cậu một ly”
Giang Nghĩa mỉm cười, nâng ly lên.
Vài ba câu khách sáo, hai người uống cạn ly rượu.
Cứ tưởng vậy là xong, nhưng ai ngờ Thường Hướng Đông lại rót thêm ly nữa, cười nói: “Cậu Giang, nào, tôi kính cậu thêm một ly, ly này là để chúc mừng cậu về chủ tịch hai cha con đoàn viên.”
Lúc này, biểu cảm của mọi người đều thay đổi.
Họ không phải kẻ ngốc, ai nấy đều có kinh nghiệm thương trường dày dặn, chỉ qua mấy động tác, một cái liếc mắt là đã nhìn ra vấn đề.
Thường Hướng Đông liên tục kính rượu Giang Nghĩa, rõ ràng là đang cố ý làm khó Giang Nghĩa.
Từ ánh mắt cười như không cười của Thường Hướng Đông, cũng có thể nhìn ra một phần.
Trong số các nhân viên, Thường Hướng Đông là người trung thành, tận tâm nhất với Lưu Cảnh Minh, thậm chí so với chủ tịch Giang Hàn Phi, còn trung thành hơn, anh ta vân luôn cho rằng Lưu Cảnh Minh mới là người kế vị thực sự.
Trên thực tế, trước khi Giang Nghĩa xuất hiện, mọi chuyện luôn là thế.
Hiện tại hoàn toàn đảo lộn. Một cậu chủ từ trên trời rơi xuống cướp đi vị trí vốn dĩ thuộc về Lưu Cảnh Minh, với tư cách là cấp dưới đắc lực nhất của Lưu Cảnh Minh, Thường Hướng Đông thật sự không thể nhịn được.
Anh ta không thể phê bình thẳng mặt chủ tịch Giang Hàn Phi.
Vì vậy, chỉ có thể trút bỏ sự bất mãn bằng cách “trừng phạt” Giang Nghĩa.
Ai cũng nhìn ra.
Nhưng không ai nói gì.
Vì không ít người có cùng suy nghĩ với Thường Hướng Đông, dựa vào cái gì mà Giang Nghĩa chưa làm được cái gì, vừa về đã trở thành người kế vị? Như vậy lời cho anh ta quá.