Vương Chiến phẫn nộ đứng chắn trước người Dương Thanh.
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Một cảnh tượng làm cho lão ta trợn mắt há mồm, ba người đó đồng loạt quỳ xuống đất.
Khó tin hơn là ngay cả Long Thiên Vũ, cháu đích tôn của Long Hoàng cũng quỳ xuống dưới chân anh.
“Mấy… Mấy người làm cái gì vậy?”
Vương Chiến lắp bắp hỏi.
“Cậu Thanh, trước đây là do tôi có mắt như mù, không biết trời cao đất dày, chỉ vì là cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long mà ngạo mạn gây chuyện với cậu”.
“Xin cậu hãy tha thứ cho tôi!”
Long Thiên Vũ thành khẩn cầu xin.
Dáng vẻ lúc này của hắn ta đâu còn trịch thượng như hôm qua?
Nét mặt đó tràn đầy sự kính sợ đối với kẻ mạnh, không còn chút thù hận nào.
Thấy Long Thiên Vũ khúm núm quỳ trước mặt mình, Dương Thanh cực kỳ ngạc nhiên.
Quá khác biệt so với lần đầu anh gặp hắn ta.
Vương Chiến đứng sững ra thật lâu mới nhận ra những kẻ này tới đây với mục đích gì.
Lão ta cười lạnh: “Gì đây? Điện hạ đã hiểu chỉ có phòng khám Ái Dân mới có thể khôi phục căn cơ võ đạo của mình nên chịu nhục nhã để được cậu Thanh bỏ qua, sau đó nhờ cậy Tiểu Uyển chữa trị sao?”
“Vương Chiến, ông câm miệng cho tôi! Điện hạ làm việc không tới lượt ông khua tay múa chân đâu!”
Long Càn giận dữ quát lão ta.
Long Khôn nhíu mày, mắng Long Càn: “Ông cũng câm miệng đi!”
Hôm nay họ tìm đến Dương Thanh đúng là vì xin được tha thứ, từ đó nhờ Phùng Tiểu Uyển cứu giúp.
Dĩ nhiên, điều quan trọng hơn là họ đã biết thân phận của Dương Thanh..