Hơn nữa, rất nhiều nhân viên lâu năm đều không công nhận nặng lực của Giang Nghĩa.
Nhưng không có ai nói ra.
Trong sự im lặng chết người này, tổng giám đốc Lưu Cảnh Minh là người võ tay đầu tiên, mỉm cười nói: “Chúc mừng chủ tịch có được một người thừa kế ưu tú! Có lẽ mọi người vẫn còn nghỉ ngờ về năng lực của bác sĩ Giang, nhưng mọi người cứ yên tâm, mặc dù bây giờ Giang Nghĩa là bác sĩ, nhưng trước đây không lâu, cậu ấy còn là tổng phụ trách khu vực Giang Nam, chiến thần Tu La của biên giới phía Tây! Năng lực của cậu ấy chắc chắn có thể dần dắt được khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, Lúc này, rất nhiều người mới thở phào.
Một tổng phụ trách của Giang Nam đảm nhiệm vị trí người thừa kế, như vậy xem như là đáng tin tưởng, Giang Hàn Phi không làm bừa.
Trên mặt Giang Nghĩa lại rất khó xuất hiện nụ cười.
Đầu tiên, anh không hề muốn làm người thừa kế gì đó; thứ hai, anh không ngờ đến, trong khoảng thời gian ngăn ngủi, Lưu Cảnh Minh đã điều tra rõ ràng lai lịch của anh.
Lưu Cảnh Minh muốn làm gì?
Nói cách khác, Giang Hàn Phi muốn làm gì?
Nhất thời Giang Nghĩa vấn không đoán ra được, nhưng cho dù đối phương muốn làm gì, loại hành vi bí mật điều tra lai lịch của người khác đều khiến Giang Nghĩa cảm thấy lạnh sống lưng.
Hành động đen tối của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc vô cùng thâm sâu.
Lúc này, Giang Nghĩa khẽ cười, chủ động nói: “Ba, chúng ta vừa mới gặp mặt, đừng nói mấy lời không may mắn đó. Đúng rồi, bên ngoài vấn luôn đồn đại sức khỏe của ba không được tốt, mắc bệnh lạ. Vừa hay con cũng có nghiên cứu về y thuật, có thể để con bắt mạch cho ba không?”
“Được, ba cũng đang có ý này!”
Giang Hàn Phi chủ động đưa tay ra, Giang Nghĩa đặt tay lên cổ tay Giang Hàn Phi, kiểm tra kỳ kinh bát mạch, lục phủ ngũ tạng xem có xuất hiện vấn đề không.
“Ừừm?”
Sau khi kiểm tra, Giang Nghĩa đã nhìn ra vấn đề.