Anh trả lời chắc chắn như vậy.
Tại lúc đó anh còn nói với cô một câu “Đợi đến ngày nào đó rồi thử xem liền biết.”
Anh đã tính trước như vậy, nhưng mà thật không ngờ thật sự lại có một ngày như vậy.
Cho nên lúc này anh liền thay đổi suy nghĩ, anh quyết định không đi tìm CốLan San, tìm ngươi sẽ tiêu tốn thời gian quá lớn, anh sợ trong khoảngthời gian đó Cố Lan San ở xảy ra việc ngoài dự liệu nên anh muốn trongthời gian ngắn nhất phải đảm bảo được an toàn của Cố Lan Sa, cho nên anh liền trực tiếp gọi điện thoại để người ta vào nhà họ ương, trói ngườinhà họ lên đài nhảy Bungee ở khu vui chơi.
Nhưng mà dù vậy thì anh vẫn chậm, Cố Lan San bị người khác đánh?
Thịnh Thế nhìn vết đỏ trên gương mặt trắng nõn của Cố Lan San mà vốn tronglòng đang nổi lên lửa giận lại càng cháy càng ngày càng lớn. anh chỉchuyển mắt nhìn mà mặc kệ người mình mang cô đến hay là người họ Vương,anh chỉ nhìn chằm chằm Cố Lan San, cô giống như là chưa hết dợ hãi, cảngười run rẩy không ngừng, sắc mặt tái nhợt dọa người, anh cảm thấy được bản thân sắp áp chế không nổi cơn tức của mình, anh sợ anh sẽ dọa cônên liền lập tức nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Cố Lan San một cái, giọngnói có chút sắc bén: “Ngại không đủ mất mặt hay sao mà vẫn đứng lỳ ở đó làm gì!”
Cố Lan San nghe được Thịnh Thế rống bản thân mà lập tức xoay ngườ, đi vào trong biệt thự.
Thịnh Thế nhìn thoáng qua bác quản gia cùng người giúp việc vẫn đứng ngâyngốc ở nơi đó mà nhíu nhíu mày, nóng nảy hô lớn một câu: “Các ngườitừng người cũng đứng lỳ ở đây làm gì? Còn không khẩn trương vào theo!”
Người giúp việc sợ tới mức khẽ run, từng bước từng bước nhanh như chớp chạy vào biệt thự.
Thịnh Thế vẫn nhìn Cố Lan San vào trong phòng của biệt thự, cửa đóng, lúc này anh mới xoay người, bước đi tao nhã đi tới chỗ họ Vương.
Họ Vương còn chư kịp há miệng nói gì với Thịnh Thế thì anh liền giơ tay vung một quyền lên mặt hắn,