“Ai…..để người thợ vẽ trước kia dính lại, vẫn có thể trở lại như cũ mà.”
Hồng Liên không sợ trời không sợ đất khẽ vặn ngón tay, có chút thấp thỏm.
“Ngươi cút! !”.
Tống Thanh gầm lên giận dữ, Hồng Liên vung chân chạy, hắn chính là người tránh hại theo lợi, hiện tại Tống Thanh đang nổi nóng, hắn vẫn nên là ngoan ngoãn cút, ngược lại không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng, tay chân bị thương cũng đủ đau rồi.
“Phù—-“
Hồng Liên lau mồ hôi trêи trán, lắc eo tản bộ ở trêи phố lớn, tìm nửa ngày mới tìm được một cửa hiệu xăm.
“Sư phó, lần trước ngươi xăm xấu quá rồi, giúp ta sửa lại đóa hoa này, xóa đi cũng được…”
Hồng Liên lộ ra vai đẹp, phiền não nói.
Sư phó nhìn hình xăm, nóng nảy nói: “Ngươi tưởng nơi này là Di Hương Viên, lấy lão tử tìm trò vui sao? “Cmn” đây là vết bớt!”.
Hồng Liên ném xuống một nén bạc, trợn mắt nói: “Ta nói là hình xăm thì chính là hình xăm!”
Sư phó bị bạc đập đến không còn cáu kỉnh nữa, mặt mày hớn hở.
“Không thể sửa toàn bộ được, nhưng có thể làm đến không nhìn ra hình dáng ban đầu.”
“Được được được.”
Sư phó lại nói: “Có khả năng để lại sẹo…”
Hồng Liên sửng sốt một chút: “Dù sao cũng đẹp hơn so với đóa hoa này….”
Sư phó vừa bắt đầu sửa, vừa nói nhỏ: “Cái này trông rất đẹp mà, giống như đóa hoa, người khác liếc mắt nhìn một cái còn không nhận ra đây là hình xăm hay là vết bớt.”
Thời điểm Hồng Liên trở lại phủ thống lĩnh, đặc biệt tránh đi qua phòng của Tống Thanh, lại ở chính phòng nhỏ của mình thấy Tống Thanh vẻ mặt đầy lạnh lẽo.
“Tống….. Tống đại gia?”
Hồng Liên liếc mắt nhìn chung quanh một cái, rương y phục của mình đã bị mở ra, có dấu hiệu bị đụng vào, còn lồng ngực Tống Thanh thì phập phồng, ánh mắt còn đáng sợ hơn so với hổ ăn thịt người.
“Ta hỏi ngươi, đây là cái gì? !”
Tống Thanh kéo lấy Hồng Liên, trong tay nắm một bao giấy nhỏ màu vàng.
“A—– “
Bả vai Hồng Liên bị y phục cọ sát đến đau đớn, hít vào một ngụm khí lạnh.
“Chuyện này… Đây là…” Hồng Liên ấp úng, “Ngươi lục lọi đồ của ta? !”.
Tống Thanh nghiến răng nghiến lợi quát: “Ngươi bớt đánh trống lảng đi! Đây là cái gì? Ngươi lấy từ nơi nào ? !”
Hồng Liên bĩu môi, Thẩm Ngọc có thể cho ngươi ăn, ta lại không thể sao? Bất quá hắn không dám nói ra.
“Mua từ bên ngoài chứ đâu.” Hồng Liên thờ ơ nói, “Thanh lâu nào cũng có.”
Tống Thanh giận không kiềm nổi, thái độ của Hồng Liên vẫn như cũ khinh lãng xốc nổi, hơn nữa hắn còn chạy đến thanh lâu, cái nơi hỗn loạn đó? !
“Ta nói khó trách mỗi lần ngươi tìm ta, ta đều…. thì ra ngươi dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này? !”
Cuối cùng Tống Thanh cũng biết, vì sao hắn không có cách nào tự kiềm chế như vậy, thậm chí mơ mơ hồ hồ coi Hồng Liên là “Liêm Nhi”.
Hồng Liên hạ mắt, lông mi dày che đi đôi mắt của hắn, khiến Tống Thanh không thấy rõ ánh mắt của hắn, chỉ nghe hắn thấp giọng nguỵ biện.
“Tiền tiêu vặt của ta không đủ, có thể câu dẫn Tống đại gia một lần, thì ngay lập tức có mấy trăm lượng, ta liền ra hạ sách này…”
Hắn ăn ở tại thống lĩnh phủ, làm sao lại không đủ tiền tiêu vặt? Đơn giản là tham tiền mà thôi!
“Hết thuốc chữa! Quả thật là hết thuốc chữa!”
Tống Thanh thất vọng cực độ, đem bọc giấy ném vào trêи người hắn, nhanh chân rời đi, bọc giấy mở ra, bột thuốc rơi vãi đầy đất.
Tống Thanh đi rồi, một hồi lâu sau Hồng Liên mới sờ sờ bả vai vừa mới bị Tống Thanh lôi kéo, da bị ma sát, rướm ra ít máu.
“Ha ha—–“
Hồng Liên nở nụ cười, ngồi xổm xuống đem thuốc bột cùng bụi bặm gom lại cùng một chỗ.
“Thật lãng phí, ta còn chưa kịp sử dụng đấy.”
….
Hồng Liên chỉ có đáng thương không có đáng trách, một mình một người đơn độc sống đến tận ngày hôm nay, hắn đã cố gắng nhiều rồi, hãy yêu thương và bảo vệ hắn, Tống Thanh…hắn đã từng, đã từng thanh cao giống như Thẩm Ngọc….