Hai con cổ trùng đó theo thời gian sẽ lớn lên, không lâu sẽ giao phối với nhau. Thời điểm bọn chúng kết hợp với nhau sinh ra cổ trùng con, kí sinh ở tim đứa trẻ thì đứa trẻ chỉ có con đường chết. Hơn nữa, quá trình lớn cùng hai con cổ trùng sẽ không hề dễ chịu.
Tề Niên không thể trơ mắt nhìn đứa trẻ mình và tỷ tỷ vất vả cứu sống bỏ mạng như vậy. Có cao nhân chỉ điểm cổ trùng đó chỉ cần người có nội công thâm hậu tự nguyện hút qua bản thân là được. Vì vậy, y cứ thế liều mình vận công hút cổ trùng đực vào cơ thể.
Sau trận đó, Tề Niên nhận ra bản thân bỗng nhiên yếu ớt, phát điên dị thường. Lo cho an nguy của đứa trẻ, y liền nghĩ cách tách đứa trẻ ra khỏi mình. Đồng thời, để lót đường cho tương lai của đứa trẻ đó, y đã lập một giáo hội bề ngoài bàn môn tả đạo để che mắt Lương Đán – hiện giờ đang là võ lâm minh chủ và lấy thân phận Đường Hy Thánh quân để thuận tiện quan tâm. Tất nhiên đứa trẻ đó chính là Mộc Huyền.
Nói về tác hại của cổ trùng. Cổ trùng đực bản tính hung hãn, trong người y liên tục dấy lên sự khát máu điên cuồng, theo thời gian ngày càng trầm trọng. Cổ trùng cái lại không hiếu chiến như vậy, nó ở trong cơ thể Mộc Huyền nhiều năm không có động tĩnh, chỉ cần người hắn rung động không phải là người mang cổ trùng đực thì có thể an ổn sống tới già.
Tề Niên năm đó hút độc, đâu có ngờ được sau này sẽ xuất hiện một Trương Viễn Hoài một lòng hướng về y đâu chứ?
Từ khi Trương Viễn Hoài đến, trái tim yêu mãnh liệt của hắn liền thành công khiến cổ trùng cái tỉnh giấc, phát huy tác hại. Nó khiến cơ thể hắn bị hàn khí xâm nhập mạnh mẽ, càng rung động thì càng giống như rơi vào hố băng vạn năm. Một ngày nào đó quá kích động sẽ không thoát được tình cảnh đóng băng mà chết.
Lần đó hắn trong ở trong điện Độc Minh giáo đột ngột ngất xỉu dọa Tề Niên một trận, khiến y quyết tâm hút nốt cổ trùng cái qua cơ thể chính mình.
Không còn cổ trung tác quái, hắn tất nhiên chỉ cần bồi bổ lại là không sao rồi. Nhưng sinh mệnh Tề Niên từ khoảnh khắc ấy thì như ngọn đèn trước gió. Không lâu nữa đâu, y chắc chắn sẽ chết rất khó coi.
Khi Trương Viễn Hoài từ miệng Niệm Ái biết được chuyện này thì Tề Niên đã như con rùa rụt đầu chạy đến phương trời khỉ ho cò gáy nào đó để chờ chết rồi.
Chả trách đương không lại đem phu nhân tương lai ra chọc tức hắn. Thì ra là muốn hắn đau lòng buông tay, để y lặng lẽ trốn đi chứ gì?
“Cmn, thật là biết cách chọc em nổi điên.”
Trương Viễn Hoài hiểu được khổ tâm của y, nhưng vẫn không cách nào nén giận được. Ngay hôm tỏ tường mọi chuyện, hắn liền xách cái roi da nhuốm máu hồng trần của mình chạy đi tìm y với bộ dạng hung thần ác sát.
…
Ngọn núi hoang tàn, đỉnh núi có một ngôi nhà tranh đơn sơ. Thời điểm Trương Viễn Hoài đặt chân lên đó, Tề Niên đang co rúm một góc.
Y chùm chiếc chăn bông dày, nép mình trong đó mà không ngừng run rẩy. Khuôn mặt trắng bệch, quầng mắt thâm đen, bộ dạng hóc hác tiều tụy khiến hắn vừa nhìn đã đau nhói lòng.
Hắn đứng đực ra đó, xót xa một lúc lâu Tề Niên mới nhận ra. Ngay khi phát hiện sự tồn tại của hắn, y lập tức đứng dậy, lảo đảo muốn chạy trốn.
Trương Viễn Hoài vừa thương vừa giận, chậm rãi đuổi theo.
Cái thân gầy gò của Tề Niên chạy được có một chút đã hết sức, Trương Viễn Hoài lửng thửng đi bộ cũng đuổi kịp y. Lúc này y đứng cách hắn một đoạn, vừa thở hồng hộc vừa cảnh giác nhìn hắn, giọng điệu oán giận: “Ngươi theo ta làm gì?”
“Trở về với ta!” Giọng Trương Viễn Hoài đột nhiên rất trầm.
Tề Niên nghe vậy liền phản ứng kịch liệt: “Không! Ta đã nói rất nhiều lần, ngươi đừng có ép ta nữa!”