Tề Văn vác rơm rạ đến, cùng Kế Duyên trải giường chiếu, sau đó cậu ôm một cái màn che tới.
Dưới núi, người dân chủ yếu nhóm lửa bằng rơm rạ. Tất cả các hộ gia đình ở Tịnh Châu đều có một kho chứa rơm, đủ đốt tới khi được bổ sung thêm vào mùa lúa chín tiếp theo. Mà ở Vân Sơn Quan nhóm lửa bằng củi, còn rơm rạ lại được dùng để lớp lót dưới chăn đệm.
Hai người bận rộn tới lui một hồi, rốt cuộc cũng giúp Kế Duyên, vị khách hiếm có đến thăm đạo quán chuẩn bị xong chỗ nghỉ ngơi.
“Kế tiên sinh, Vân Sơn Quan khá đơn sơ, chỉ có thể để ngài ở tạm.”
Tề Văn sửa sang giường chiếu thật tốt, gãi đầu có chút xấu hổ. Điều kiện nơi này khá kém, ít nhất là thua xa gian phòng trong khách điếm mà lúc trước Kế Duyên thuê cho hai thầy trò bọn họ.
“Hắc hắc, không tệ không tệ, ta từng ở những nơi còn tồi tàn hơn nữa cơ. Nơi này tốt xấu gì cũng có giường, vậy là tốt rồi. Trời không còn sớm nữa, con cũng về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng. Con về chăm sóc sư phụ. Con nghe nói người say rượu sẽ rất khó chịu vào ban đêm.”
Kế Duyên phất phất tay.
“Đi đi, chỉ là thực sự không cần để ý tới sư phụ của con đâu. Vài ngày sau y sẽ tự tỉnh lại. Chuẩn bị một chút nước lạnh là được.”
“Ài… Đúng rồi, Kế tiên sinh. Buổi tối ngài nhất định phải đóng chặt cửa sổ nhé. Tuy ít người nhìn thấy nhưng đôi khi có một vài động vật như lang sói đi dạo quanh đỉnh Yên Hà đấy.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Kế Duyên lơ đễnh trả lời một câu.
“Kế tiên sinh, võ công của ngài cao cường, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút, đừng xem thường ạ!”
Thấy Tề Văn bắt đầu dạy dỗ, Kế Duyên đành phải chắp tay trịnh trọng nói.
“Được được, đa tạ tiểu đạo trưởng đã cho biết. Kế mỗ nhất định sẽ chú ý!”
Chờ Tề Văn cảm thấy có chút ngại ngùng, vò đầu rời đi, Kế Duyên cũng cởi giày, ngồi lên giường. Hắn có thể mơ hồ nghe thấy động tĩnh ở phòng đối diện. Khoảng một khắc sau, Vân Sơn Quan liền yên tĩnh trở lại.
Tính toán thời gian lúc này có lẽ là giờ Tuất, khoảng tám, chín giờ ở kiếp trước.
Bên trong phòng có cửa gỗ lấy cây gỗ chống cửa sổ lên liền có thể nhìn thấy trời sao.
Kế Duyên nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng suy nghĩ chuyện của Vân Sơn Quan.
Vừa rồi, trên bàn ăn, hắn trò chuyện với hai thầy trò thì biết được đạo quán này đã được xây dựng từ rất lâu rồi. Khoảng bốn, năm mươi năm trước, mấy đạo sĩ cùng thời sư tổ của Tề Tuyên đồng tâm hiệp lực cùng nhau xây đạo quán. Bọn họ tự mình phơi nắng vận chuyển gạch đá, sau đó được một số hương thân giúp đỡ.
Thường thì các đạo sĩ thích dựng đạo quán ở trên núi cao, bởi vì những nơi này sẽ càng gần những ngôi sao hơn.
Ở Vân Sơn Quan, đạo sĩ tu hành, ngoại trừ bên ngoài cầu thanh tĩnh, còn có phương pháp dưỡng sinh cho thân thể khỏe mạnh, thuật bói toán và một vài biện pháp trừ tà đơn giản. Thuật bói toán vẫn được dùng, còn những thủ đoạn trừ tà thật ra vẫn có chút tác dụng.
Vào thời kỳ cường thịnh, ở Vân Sơn Quan đã từng có tám đạo sĩ tu hành, cho tới bây giờ chỉ còn Thanh Tùng Đạo Nhân và Tề Văn.
Cũng không phải mọi người đều đã qua đời, trên thực tế cũng chỉ có hai người là sư phụ và sư thúc của Thanh Tùng Đạo Nhân đã mất mà thôi, còn những đạo sĩ khác đều một đi không trở lại.
Có rất nhiều người xuống núi lấy vợ sinh con, còn những người khác thì không có tin tức.
Ở nơi này, đạo sĩ có thể kết hôn, cũng không cần phải ăn chay, vào những dịp đặc biệt cần làm năm loại trai giới (*). Chỉ là cũng không có đạo sĩ nào lấy vợ rồi lên núi, còn những người xuống núi lập gia đình cũng không hề xem mình là đạo sĩ. (*) trai giới ngũ tân hay ngũ huân là năm thứ có mùi cay hôi gồm hành, hẹ, tỏi, kiệu, nén
“Thanh tĩnh đúng là khó cầu, cũng khó nhịn…”
Kế Duyên dứt khoát rời giường, mặc giày rồi đi ra khỏi cửa. Phòng đối diện đã tắt đèn. Toàn bộ Vân Sơn Quan thật yên tĩnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, những ngôi sao thật gần, dường như có thể chạm tay tới.
Thế giới này cũng có bảy ngôi sao của chòm Bắc Đẩu quen thuộc như kiếp trước. Mặt trời vẫn mọc đằng đông, lặn đằng tây như cũ, canh giờ cũng không nhiều hơn, không ít hơn. Nhưng các loại sông núi, địa lý lại khác xa một trời một vực với kiếp trước, thậm chí trời đất lại càng thêm mênh mông.
Việc không thể nhiều lời khiến Kế Duyên thỉnh thoảng cũng nghĩ đến nhưng vẫn mãi không thông.
“Cục cục… Cục cục… Cục cục…”
Dưới núi có tiếng động vật kêu, ở trong núi hiện lên một loại cảm giác khoan thai thong thả.
Hắn nhìn về phía đông, trước mắt không có ngọn núi nào cao hơn đỉnh Yên Hà, phía hai bên lại có nhiều nơi cao hơn. Vào lúc mặt trời mọc, đứng ở ngọn núi này có thể nhìn thấy toàn bộ. Hắn lại nhìn về phía tây cũng giống như vậy.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nhìn núi, nhìn hướng gió, lại nhìn quanh một vòng, không khỏi cảm thán trong lòng.
“Đúng là chỗ tốt, tại nơi này!”