Lúc này lãnh đạo xưởng chế biến mới tự mình ra mặt muốn âm thầm hòa giải với Đồng Tuyết Lục nhưng lại bị cô từ chối.
– — Nếu đã dám xâm phạm quyền lợi của người khác thì nhất định phải trả giá thật lớn!
===
Cùng lúc đó, cô bắt đầu tìm kiếm nhà máy, chuẩn bị tìm nhà máy mới cùng nhau hợp tác mà không phải giao hết công việc chế biến cho bọn họ.
Quyền quản lý chế biến sản phẩm nằm trong tay đối phương rất dễ xảy ra sự kiện tiết lộ như thế này.
Tô Việt Thâm biết cô muốn tìm nhà máy để hợp tác nên đã giới thiệu cho cô nhà máy của một người bạn.
Sau khi gặp mặt đối phương, Đồng Tuyết Lục đã tự mình đi xem xét nhà máy bên kia, sau đó bắt đầu chuyển một phần nhỏ đơn hàng sang nhà máy mới.
Hiệu suất của nhà máy mới hợp tác rất cao, quản lý chặt chẽ và trật tự, tốt hơn nhiều so với xưởng chế biến trước đây. Sau khi xong một đơn đặt hàng, Đồng Tuyết Lục đã ký hợp đồng hợp tác lâu dài với đối phương.
Đầu năm này không có nhiều người thưa kiện lên tòa án nên chỉ mất chưa đầy 1 tháng kể từ khi nộp đơn khởi tố đến lập hồ sơ vụ án, rồi đến mở phiên tòa, nhanh hơn rất nhiều so với sau này.
Bằng chứng của bên Đồng Tuyết Lục rất đầy đủ, cuối cùng xưởng chế biến thua kiện, bị phán bồi thường cho Công ty Lan Đình của Đồng Tuyết Lục 3.000 nhân dân tệ, đồng thời phải đăng lời xin lỗi trên báo.
3.000 tệ không xem là nhiều đối với một nhà máy nhưng cũng không hề nhỏ trong thời đại này, quan trọng hơn là danh tiếng của nhà máy đã bị hủy hoại, một khi chuyện ăn cắp công thức bí mật của khách hàng bị truyền đi, chắc chắn về sau sẽ không có ai hợp tác với bọn họ.
Quả nhiên, rất nhiều khách hàng đã dồn dập ngừng hợp tác với nhà máy sau khi biết đến vụ kiện, nhà máy không nhận được đơn đặt hàng, nửa năm sau chỉ có thể tuyên bố đóng cửa.
Sau sự việc này, các nhà máy nhỏ và người buôn khác muốn bắt chước rượu thuốc Lan Đình đã bị dọa sợ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã có tác dụng cảnh cáo rất tốt.
===
Không lâu sau khi Đồng Tuyết Lục thắng kiện, Tiêu Gia Minh tốt nghiệp đại học.
Bắt đầu từ năm ngoái, sinh viên đại học khi ra trường sẽ được tổ chức lễ tốt nghiệp, ngoài việc chụp ảnh lưu niệm, sinh viên còn rủ người thân và họ hàng cùng tham gia.
Tiêu Gia Minh tốt nghiệp, 2 nhà Ôn gia và Tiêu gia đều đi.
Lúc này, Tiêu Gia Minh với tư cách là đại diện học sinh, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen đứng trên bục giảng, giọng nói trầm thấp, mạnh mẽ xuyên qua micro vang lên: “Kính thưa các vị lãnh đạo, các thầy cô giáo, các bậc phụ huynh, các bạn trong lớp thân mến, xin chào mọi người! Tôi là Tiêu Gia Minh khoa Tài chính khóa 80…”
Trên bục giảng, Tiêu Gia Minh tự tin, hào phóng, tinh thần hăng hái, đồng thời còn rất đẹp trai, khiến cho rất nhiều bạn học nữ ở dưới sân khấu si mê như nai con chạy loạn.
“Trời ơi, bạn học Tiêu mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn này đẹp quá!”
“Đúng vậy, tôi thấy cậu ấy còn đẹp hơn cả ngôi sao điện ảnh nữa, à đúng rồi, sau khi bạn học Tiêu tốt nghiệp muốn đi làm việc ở đâu thế?”
“Tôi nghe nói cậu ấy định tới thành phố Thâm Quyến để dốc sức, thật đáng tiếc, chạy xa như vậy làm gì!”
“Cũng không đáng tiếc lắm, cho dù cậu ấy ở Bắc Kinh thì cũng như sao trên trời, xa vời không thể chạm tới, tôi chưa thấy cậu ấy thân thiết với bạn học nữ nào trong 4 năm đại học qua.”
“Đúng rồi.”
Đồng Tuyết Lục lắng nghe những cuộc thảo luận không ngừng truyền tới từ xung quanh, nhìn Tiêu Gia Minh bằng ánh mắt tràn đầy tự hào.
Tư lệnh Tiêu thì vô cùng kích động, thỉnh thoảng lại khoe khoang với ông cụ Ôn: “Cháu của tôi tài giỏi như vậy đó, chủ yếu là giống tôi.”
Ông cụ Ôn bị ông ấy làm làm phiền: “Tôi nói lão già ngoan cố ông có thể yên tĩnh một chút được không, Gia Minh giống cháu dâu của tôi, 2 chị em đều giỏi giang như nhau.”
Lồng ngực của Tư lệnh Tiêu ưỡn cao hơn: “Tuyết Lục là cháu gái của tôi, vẫn giống tôi đấy.”
Ông cụ Ôn: “…”
2 anh em Tiểu Yến Yến và Tiểu Nhiễm Nhiễm cũng tới, nhìn thấy nhiều người như vậy, 2 nhóc con không hề sợ hãi một chút nào, vô cùng vui vẻ.
Chẳng qua khác nhau là Tiểu Nhiễm Nhiễm luôn tỏ ra khá kiêu ngạo trước mặt người lạ, trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều thịt, cho dù người khác trêu chọc thế nào cô bé đều không cười.
Mãi đến khi nhìn thấy cậu 2 đi tới, cô bé mới nở một nụ cười đáng yêu chết người không đền mạng, duỗi cánh tay như ngó sen về phía Tiêu Gia Minh: “Cậu hai, ôm một cái.”
Tiêu Gia Minh rất yêu thương cháu ngoại trai và cháu ngoại gái của mình, thấy Tiểu Nhiễm Nhiễm nhào về phía mình thì nhanh chóng giơ tay ôm cô bé.
Tiểu Nhiễm Nhiễm tiến lại gần hôn lên mặt cậu hai, hôn xong còn cố ý nhìn thoáng qua các bạn học nữ đang nhìn chằm chằm như hổ đói ở bên cạnh.
Bạn học nữ bên cạnh không biết làm sao, không chịu nổi dáng vẻ đáng yêu của cô bé.
Chỉ có khóe miệng của Đồng Tuyết Lục không nhịn được run rẩy.
– — Như thế này làm gì giống với một đứa trẻ 3 tuổi chứ?
Tiểu Yến Yến thì dễ gần hơn nhiều, chỉ cần là chị gái nhỏ lớn lên xinh đẹp thì cậu bé sẽ lộ ra mấy chiếc răng nhỏ, cười đến mặt mũi cong cong, khiến các chị gái nhỏ ước gì có thể dâng tặng tim mình cho cậu bé.
Tiểu Yến Yến nhanh chóng trở thành vua nhân khí được hoan nghênh nhất trên sân khấu, được mọi người tranh nhau chụp ảnh cùng.
Nhiều bạn học nam ngứa ngáy trong lòng, muốn đi qua chụp ảnh chung, thật xin lỗi, lúc này Tiểu Yến Yến không đón tiếp, không có khuôn mặt tươi cười, chỉ cho người ta nhìn thấy một cái mông mập ú.
Đồng Tuyết Lục nhìn hành động của con trai và con gái, cảm thấy xem thế là đủ rồi.
Sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, một nhà Đồng Tuyết Lục đang chuẩn bị rời đi, đến quán rượu ăn mừng thì đột nhiên có một bạn học nữ chạy ra.
“Bạn, bạn học Tiêu, mình có lời muốn nói với bạn!”
Vóc dáng cô gái cao ráo, dáng vẻ xinh đẹp, tuy rằng Đồng Tuyết Lục cảm thấy cô bé này hơi quen mắt, nhưng trong một lát lại không nhớ ra được.
Đồng Gia Tín ở một bên nháy mắt ra hiệu, còn huýt gió, huýt sáo.
Tai Tiêu Gia Minh ửng đỏ, trên mặt không có biểu cảm gì, khẽ gật đầu: “Được.”
Ánh mắt cô gái lập tức sáng ngời, đi theo Tiêu Gia Minh đến phía dưới cây đại thụ cách đó không xa.
Không biết cô gái nói gì đó với Tiêu Gia Minh, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng lên, sau đó lấy ra một bức thư và quà tặng từ trong túi xách rồi đưa qua, nhưng từ đầu đến cuối Tiêu Gia Minh đều thờ ơ, vẻ mặt rất lạnh lùng.
Cuối cùng cậu lắc đầu quay người rời đi, mặt cô gái càng đỏ hơn, nhìn bóng lưng cậu một lúc lâu rồi lau mắt, quay lưng vừa khóc vừa chạy đi.
“Chậc chậc, anh hai, anh lạnh lùng quá nhỉ?” Đồng Gia Tín làm bộ cà lơ phất phơ.
Tiêu Gia Minh liếc cậu ta một cái, lấy ra dáng vẻ của anh trai: “Đừng nói lung tung, còn nữa hiện tại em vẫn còn nhỏ tuổi, ở trường phải chuyên tâm học hành, đừng nghĩ đến chuyện yêu đương.”
Đồng Gia Tín còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe Tiêu Miên Miên nói: “Anh hai, đừng lo lắng, khi còn bé anh ba đã thề sẽ độc thân cả đời, anh ấy còn cầu nguyện với Bồ Tát, Bồ Tát đã đáp ứng anh ấy rồi, chắc chắn anh ấy sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại!”
Đồng Gia Tín: “…”
– — Cậu ta không có, đừng nói nhảm, đừng nói mò, có hiểu câu trẻ em nói chuyện không biết kiêng kỵ không đó.
Ngụy Châu Châu ở bên cạnh cười mỉa: “Thật ra đâu cần phải cầu nguyện, với dáng vẻ kia của anh ấy, nhất chắc chắn sẽ không có cô gái nào vừa ý đâu!”
Đồng Gia Tín: “…”
Bởi vì Tiêu Miên Miên là một ngôi sao nhí, lần này đến đây phải cải trang, trên mặt còn đeo một chiếc khẩu trang do Đồng Tuyết Lục làm cho cô bé, mọi người đều nói cô bé bị bệnh.
– — Hơn nữa cô bé còn đội một chiếc mũ, vì thế không có ai nhận ra.
Đợi đến khi rời khỏi trường học, Đồng Tuyết Lục mới nhớ ra tại sao cô gái vừa rồi quen mắt như vậy.
– — Cô gái kia lớn lên có nét giống Tiền Thái Hân.
Trước kia ở trường học, Tiền Thái Hân cứ luôn nhắm vào cô, sau khi bị cô gõ mấy lần mới sợ hãi không tiếp tục làm việc mờ ám nữa, về sau cô tốt nghiệp, 2 người không còn giữ liên hệ.
Tốt nghiệp đã nhiều năm, cô không gặp lại Tiền Thái Hân, cũng như không nghe tin tức của cô ta.
Đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu rõ tại sao năm đó cô ta lại nhắm vào mình.
===
Vào ngày thứ 3 sau khi tốt nghiệp, Tiêu Gia Minh sửa soạn hành lý cùng bạn học đi về phía nam, đến Thâm Quyến để gây dựng sự nghiệp.
Đồng Tuyết Lục đã bắt chuyện với Tô Việt Thâm trước, nếu Tiêu Gia Minh gặp khó khăn có thể đến Tô gia xin giúp đỡ.
Hồi trẻ tuổi, Tư lệnh Tiêu rất lạnh lùng, nhưng theo tuổi tác càng ngày càng lớn, nhìn cháu trai muốn xuôi nam một mình, ông ấy thì thầm dặn dò rất lâu.
Tiêu Gia Minh không hề cảm thấy mất kiên nhẫn, đồng ý hết tất cả.
Đưa tiễn Tiêu Gia Minh xong cũng bắt đầu bước vào mùa nóng nhất trong một năm.
Hôm nay, Đồng Tuyết Lục đang làm việc trong phòng làm việc, đột nhiên cửa bị đẩy ra.
Cô đang khó hiểu không biết ai không gõ cửa đã tiến vào, cô ngẩng đầu lên thì thấy Ôn như Quy đang đứng ở cửa, đáy mắt tràn đầy ý cười và dịu dàng đang nhìn cô tình tú.
Trong lòng cô mừng rỡ: “Sao anh lại đến đây?”
Ôn Như Quy không trả lời, trở tay khóa trái cửa, sau đó sải đôi chân dài bước về phía cô.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy hôm nay anh có hơi không giống với bình thường, đang định mở miệng hỏi anh làm sao vậy thì Ôn Như Quy đã đi tới trước mặt cô.
Anh nắm cằm cô, nâng đầu cô lên, sau đó cúi thấp cơ thể xuống chặn lại môi cô.
Nụ hôn của anh mang theo sự dịu dàng và say đắm.
Đầu tiên anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô, sau đó ngậm lấy bờ môi cô trằn trọc dây dưa.
Rất nhanh anh lại trở nên hung ác, đầu lưỡi cạy mở môi cô dò xét vào trong, bắt đầu công thành chiếm đất.
Đồng Tuyết Lục bị anh hôn đến thở không ra hơi.
Nhưng Ôn Như Quy không có dấu hiệu buông tha, đột nhiên trước mắt cô quay cuồng, cô đã bị Ôn Như Quy bế lên.
Anh đặt cô lên trên mặt bàn của bàn làm việc.
Mặt bàn lạnh băng nhưng hơi thở của anh lại rất ấm áp.
Sự va chạm đối lập giữa nóng và lạnh khiến cô không nhịn được run rẩy.
Sau khi Ôn Như Quy đặt cô lên bàn, anh lại nghiêng tới muốn hôn cô.
Đồng Tuyết Lục ngả người ra sau, dùng đầu ngón tay chặn lại môi anh, hơi thở không ổn định nói: “Giáo sư Ôn, đừng nói anh muốn ở trong phòng làm việc.”
Lúc này, 2 mắt Ôn Như Quy sâu thẳm không thấy đáy, áo sơ mi trắng bị giật đứt 1 cúc áo do hành động vừa rồi của cô, lộ ra hầu kết gợi cảm.
Xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện.
Dáng vẻ này của anh vừa hấp dẫn vừa cấm dục, khiến người khác muốn tàn nhẫn chà đạp.
Đồng Tuyết Lục liếm đôi môi đỏ mọng, nghĩ thầm, sao hôm nay đột nhiên giáo sư Ôn lại điên cuồng như vậy, không phải muốn làm trong phòng làm việc đó chứ?
Ngay sau đó chỉ thấy Ôn Như Quy hôn lên môi cô, cất giọng trầm thấp khàn khàn: “Anh đã được thăng chức lên phó viện trưởng rồi.”
Đồng Tuyết Lục sững sờ, trong chốc lát vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần từ bầu không khí điên cuồng lúc nãy, nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh ánh nước tràn ngập sương mù.
Dáng vẻ này của cô vừa ngoan ngoãn vừa quyến rũ, làm cho lòng anh ngứa ngáy, không nhịn được hôn lên.
Sau một hồi dây dưa, chóp mũi của 2 người chạm vào nhau, hơi thở không ổn định.
Sau đó chợt nghe Ôn Như Quy nói tiếp: “Còn nữa, đất nước sẽ trao tặng cho anh danh hiệu ‘Nhà khoa học có đóng góp xuất sắc cho đất nước và huy chương anh hùng mẫu mực hạng nhất’.”
Đồng Tuyết Lục:???
[HẾT CHƯƠNG 158]