Đôi bàn tay nhỏ nhắn của Tịch Vãn vô thức chóng bên cặp đùi to lớn của hắn làm điểm tựa chiếc miệng nhỏ không ngừng nhã ra nuốt vào cái vật to lớn đang ngẩng cao đầu kia.
” Ọp…ẹp…ọp…ẹp..”
Chẳng biết là động tác này đã làm được bao lâu đến khóe miệng của Tịch Vãn cũng mỏi mệt lắm rồi thì âm thanh nước kèm theo miệng cô lại vang lên. Bởi vì Tịch Vãn thấy được trên đầu bóng loáng của cái vật đầy gân guốc kia đang rỉ nước ra nên cô nhanh chóng ngậm lấy mà nuốt vào bụng.
Chẳng phải Tịch Vãn thèm thứ đó là trong đầu cô vẫn còn ám ảnh vụ việc lần trước, nhớ ngày hôm đó hai người làm rất hăng say Lạc Vũ rất hài lòng về sự phục vụ của Tịch Vãn nên cho cô nghỉ sớm một hôm.
Nhưng hôm đó bất ngờ là hắn bảo cô mút và bắn hết tinh hoa vào trong khoan miệng nhỏ của Tịch Vãn, bởi vì không quen nên đã nôn hết ra bên ngoài.
Bởi vì một hành động như thế mà Lạc Vũ liền điên người nổi cơn thú tính trói cả tứ chi cô lại thân thể hoàn toàn trần truồng mà hung hăng cường bạo rồi bắn vào trong miệng và cô phải nuốt hết.
Nhưng chưng dừng lại ở đó Lạc Vũ lúc đó cường bạo cô đến ngất đi khi tỉnh lại chỉ cho ăn uống rồi làm tiếp thời gian đó Tịch Vãn đã sống dưới địa ngục chẳng biết mình chết lúc nào.
Mà điều đáng sợ hơn là cái tên này không những dùng miệng và nơi tư mật đó giúp hắn sung sướng, mà còn cả những lúc thú tính còn bắt cô dùng đôi gò bồng đào căng tròn phải ép lại với vật to lớn đầy gân guốc của hắn là ma sát.
Nhưng điều làm cho Tịch Vãn triệt để khiếp sợ Lạc Vũ đó là tên này rất điên cuồng và lệch lạc đến mức cực điểm, lúc trước khi trói tứ chi của cô thì nơi tư mật đó hắn làm cũng chán rồi nên muốn đi cửa sau .
Đương nhiên Tịch Vãn phản đối rất kịch liệt nhưng vẫn bị hắn cho vào cửa sau chật hẹp đó đến khi cô thừa chết thiếu sống mấy lần. Mà từ ngày hôm đó Tịch Vãn liền ngoan ngoãn quỳ dưới chân Lạc Vũ chỉ mong rằng cái tên này đừng điên như thế nữa.