– Hàn Mạc, ngươi có chứng cớ chứng minh việc này không?
Tiêu Hoài Kim nhất định không cam lòng chịu thua.
Hàn Mạc nói:
– Dãy núi Lê Cốc có một trạm gác vẫn còn vết tích để lại, thi thể chắc vẫn còn lưu ở đó. Còn về trận chiến phá Lê Cốc quan, người của Hàn gia không thể tự mình làm chứng cho mình, nhưng lúc ấy có cả vạn quân sĩ Diệp gia, các vị có thể gọi vài người lên đây, hỏi họ về tình hình ngày đó. Thần nghĩ với loại ngựa và loan đao đặc thù của Hàn gia, bọn họ chắc sẽ nhớ.
Lúc này Hàn Huyền Xương giật mình ngạc nhiên, hắn thật sự không thể tưởng tượng, công lớn như vậy chính là do con mình lập, tự nhiên vừa mừng và bất ngờ, vẫn còn chưa tin chuyện này là thật.
Dùng tám trăm kỵ binh vượt qua dãy núi Lê Cốc, vòng ra sau địch, phá liền bảy trạm canh gác, tới mở đại môn quan Lê Cốc, việc này phải dùng trí tuệ thế nào, lòng gan dạ và khí phách cỡ nào mới làm nổi.
Nhưng ánh mắt hắn nhìn xa hơn Hàn Mạc nhiều, điều hắn lo nhất, chính là qua chuyện này Hàn gia và Tiêu gia sẽ phá vỡ mối liên kết hiện tại. Bây giờ thực lực Hàn gia chưa đủ đối kháng với Tiêu Gia.
Tô Quan Nhai nhìn ngoài thì giống như chủ trì công đạo, trên thực tế là muốn mở màn cho hai nhà Tiêu Hàn trở thành thù địch.
Hắn ho khan một tiếng, trầm giọng nói:
– Mạc nhi, bất kể là công của ai, Hầu gia đều có quyết định! Cho dù là ngươi mang người lập công, cũng nhờ quân sư điều động đại quân phối hợp hành động, đó cũng là công lớn.
Chủ ý làm cho quan hệ Hàn gia và Tiêu gia chuyển hướng xấu thêm,
Tô Quan Nhai phong thái nho nhã, miệng cười thân thiện, nhưng lời nói thâm độc như rắn rết:
– Hầu gia, công chỉ có một, không thể chia cho hai nhà. Lúc trước chúng ta biết công là Tiêu gia lập, nhưng Hàn thế chất đưa ra được chứng cứ rõ ràng, chuyện này… có chút phiền phức…!
Tiêu Hoài Kim nắm chặt bàn tay, lạnh lùng nói:
– Hầu gia! Đây đều là do Hàn Mạc nói, chuyện này chân tướng ra sao, cũng không phải chỉ nghe một phía. Đợi Tiêu Linh Chỉ hồi phục, chúng ta hỏi nàng rõ ràng chuyện này, lúc đó mới có thể quyết định. Nói không chừng là do Tiêu Linh Chỉ nghĩ ra cao kiến, sau đó sắp xếp để Hàn Mạc đem người làm theo kế hoạch. Tiêu Linh Chỉ thân là quân sư, hoàn toàn có quyền ra lệnh cho Hàn Mạc. Chuyện này phải rất hệ trọng, Linh Chỉ mới bí mật như vậy. Bây giờ nhân lúc Linh Chỉ bị thương không ra mặt được, không chừng Hàn Mạc muốn cướp công nên mới nói như thế… chuyện này rất có khả năng?
Nét mặt Hàn Mạc bình tĩnh như thường, miệng cười nhạt, nhìn Tiêu Hoài Kim thở hổn hển, trong lòng không khỏi khen Tiêu Hoài Kim mặt dày vô liêm sỉ, đến lúc này mà còn dám dùng ba tấc lưỡi át lẽ phải.
Tuy Tiêu Hoài Kim là cưỡng từ đoạt lý, nhưng lời hắn nói, nhìn theo một góc độ khác, cũng không phải không có khả năng xảy ra. Hắn nói kế này là cao mưu của Tiêu Linh Chỉ, Hàn Mạc chỉ đi theo chấp hành, nếu như vậy, tất nhiên Hàn Mạc công lao không nhỏ, nhưng Tiêu Linh Chỉ cũng vì thế mà lập công lớn, lúc đó sẽ có thêm một hồi đại chiến nước bọt.
Đối với việc tranh quyền đoạt lợi, Tào Ân chứng kiến đã nhiều lắm, ho khan một tiếng, nói:
– Chuyện này bây giờ nên gác lại, cũng không cần tâu lên triều đình ngay, chờ Linh Chỉ khoẻ hơn rồi bàn định tiếp.
Ngay lập tức, Triệu Tịch Tiều nhắc đến việc xử lý tù binh.
– Việc này trong kinh đã bàn qua.
Tào Ân thản nhiên nói:
– Có liên quan tới huyết thống Diệp gia, xử tử tại thành Hàn Diệp. Binh sĩ bình thường thì tha, cho về nhà. Về phần đàn bà con gái nhà họ Diệp, sẽ tập trung lại mang về kinh thành, sau đó phân cho các nhà quý tộc làm người hầu.
– Các vị cũng chuẩn bị hành lý, ngày mai chúng ta ai về nhà nấy!
Tào Ân cười nói:
– Bản hầu chúc các vị thuận buồm xuôi gió!
…
…
Cha con Hàn Mạc cưỡi ngựa trở về doanh trại. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
– Mạc nhi, việc này sao con không báo trước cho cha? Con tự ý hành động, thực to gan, dám trở lại tự điều khiển quân côn.
Hàn Huyền Xương đối với chuyện Hàn Mạc lập công lớn vừa mừng vừa lo. Hàn Mạc tự ý hành động, ngay cả hắn là Hàn gia Đại tướng quân cũng mảy may không biết, điều này làm hắn không hài lòng lắm.
Hàn Mạc a a cười nói:
– Con mà nói trước cho cha, chỉ sợ cha không cho con đi vì sợ mạo hiểm.
Hàn Huyền Xương hơi trầm ngâm, thở dài:
– Tuổi trẻ khí thịnh, may mắn lần này mạo hiểm thành công, nếu không… thôi.
Dừng một chút, thấp giọng:
– Mạc nhi, việc này từ giờ con không cần nhắc lại, còn về chuyện luận công ta sẽ đích thân đi thương nghị. Con trở lại Đông Hải làm tốt việc trợ cấp cho người nhà những người hi sinh.
Hàn Mạc nhíu mày, hỏi:
– Cha, có phải cha muốn thoả hiệp với Tiêu gia.
Hàn Huyền Xương ghìm cương ngựa, nhìn Hàn Mạc nói:
– Thoả hiệp? thế nào là thoả hiệp?
– Có phải cha muốn phân công lao này với Tiêu gia?
Hàn Mạc nháy mắt nói:
– Tiêu Hoài Kim nói việc này do Tiêu Linh Chỉ thiết kế, con chỉ là người chấp hành, cha định để yên vậy sao?
Hàn Huyền Xương lắc đầu, cười khổ:
– Mạc nhi, cha biết con và Phong Kỵ sẽ rất khó chịu, nhưng chuyện nhỏ không nhịn sẽ hỏng chuyện lớn. Nếu chuyện này làm hỏng quan hệ hiện tại của hai nhà, với Hàn gia chúng ta hoàn toàn rất bất lợi. Tình thế bây giờ chúng ta đấu không lại Tiêu gia.
Hàn Mạc cũng ghìm lại cương ngựa, cùng phụ thân ngồi trên ngựa, hắn ngẩng đầu, nhìn tuyết bay trên trời không có dấu hiệu dừng lại, đường lớn ngõ nhỏ đều trắng một mầu tuyết, cảm giác như đang đứng trên mây.
Thời đại cá lớn nuốt cá bé, tất cả dùng thực lực nói chuyện.
Ngay cả cao cao tại thượng hoàng tộc, cũng chỉ có thể âm thầm dùng thủ đoạn, để từ trong đó tranh thủ cơ hội tăng thêm thực lực.
Thực lực Hàn gia ở nước Yến quá yếu, nếu muốn khôi phục khí phách thời Đông Hải Vương, còn cần một chặng đường dài phải đi, đầy chông gai, đầy gian khổ cạm bẫy. Nếu không thể khôi phục uy phong ngày xưa, ngược lại rơi vào vực thẳm vạn kiếp bất phục.
Nhường một bước, dồn lực cho cú đánh kế tiếp, cú đánh quyết định!!!