Đúng, y không cần đi tìm, vừa rồi, y hoàn toàn có thể cảm nhận được rõ ràng cậu thiếu niên kia biến mất, thật sự biến mất, chứ không phải sử dụng năng lực nào đó trốn ra xa, cũng không phải thuật ẩn thân, càng không trốn xuống đất, cũng không trốn vào gió.
“Nghiêm Mặc, phải không?” Người nọ gọi tên Nghiêm Mặc nhưng lại không giống như gọi tên, mà như bỏ hai chữ đó vào miệng nhấm nháp tỉ mỉ. Thậm chí y còn liếm liếm ngón tay vừa rồi chạm được vào người cậu thiếu niên, tựa hồ như mùi vị của cậu ta còn đọng lại trên tay mình.
Mưa càng lúc càng lớn, người nọ xoay người, chậm rãi đi từ bờ cát vào hồ nước, mà khi nửa người dưới của y hoàn toàn chìm trong nước, thân thể y nổi lên, đuôi cá màu bạc thật dài vẫy qua mặt nước.
Đại Vu người cá đẹp tựa thần cứ như vậy nổi nửa người trên mặt hồ, nhìn về phía hồ nước mặn, thật lâu thật lâu.
Tuy dùng phòng thí nghiệm làm chiêu thoát thân cuối cùng rất tốt, nhưng có một vấn đề lớn, chính là, vào từ chỗ nào thì đi ra từ chỗ đó.
Nghiêm Mặc không thể xác định Đại Vu người cá đẹp trai nhưng tính tình đáng khinh kia có chờ ở gần đó đợi hắn chui đầu vào lưới hay không, nên hắn chỉ đành chơi trò tốn thời gian. Cũng may trong túi thảo dược của hắn có không ít thức ăn, trốn trong này bốn, năm tháng cũng không thành vấn đề.
Đương nhiên, hắn không thể thật sự trốn suốt mấy tháng như thế, đừng nói mấy tháng, đêm nay hắn không về, người nào đó nhất định sẽ tới tìm tộc Người Cá.
Tưởng tượng đến việc Nguyên Chiến vì tìm hắn mà rất có khả năng tạo nên nhiều hậu quả nghiêm trọng, là hắn liền đau đầu.
Con cá lớn kia rất lợi hại, tuy không biết rốt cuộc y cấp mấy, nhưng chắc chắn không dưới cấp năm, chỉ với thủ đoạn y áp chế quả Vu Vận, nói không chừng con cá lớn này còn lợi hại hơn cả lão Tát Mã tộc Phong.
Mà Nguyên Chiến không tìm được hắn, chắc chắn sẽ xốc cả đáy hồ Thanh Uyên lên tận trời —— nếu hắn có thể làm được.
Tộc Người Cá bị tấn công, không địch lại Nguyên Chiến, thì những người cá lợi hại hơn Nguyên Chiến sẽ ra mặt, tỷ như con cá lớn biến thái thích trẻ em kia, Nguyên Chiến thua, không ai áp chế được người lùn, chúng lại lần nữa làm phản, người Cửu Nguyên và người lùn đánh nhau, tộc Người Cá, tộc Cách Lan Mã và bộ lạc Nguyên Tế làm ngư ông đắc lợi.
Tóm lại, nghĩ kiểu gì thì kết quả của Nguyên Chiến và Cửu Nguyên đều không mấy tốt đẹp.
Nhưng mà, Nghiêm Mặc lại có chút phỏng đoán. Con cá lớn đó lợi hại như vậy, nhưng lại cho phép Cửu Nguyên phát triển trước cửa nhà mình, biết rõ quả Vu Vận nằm trên người hắn rồi mà còn muốn ngủ với hắn… Khụ, mặc kệ con cá lớn đó nghĩ cái gì, có lẽ đối phương không có bao nhiêu địch ý với bọn hắn.
Như vậy chỉ cần Nguyên Chiến không chủ động khiêu chiến tộc Người Cá, không đại náo với tộc Người Cá đến long trời lở đất, thì chắc vị Đại Vu người cá ‘bậc tiền bối tai to mặt lớn’ kia sẽ không xuống tay với Cửu Nguyên, nhưng Nguyên Chiến sẽ ngoan ngoãn, yên lặng, bình tĩnh đợi hắn về, mà không đến chỗ tộc người cá tìm hắn ư?
Nghĩ kiểu gì cũng thấy không thực tế cho lắm!
Không được, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp báo tin cho Nguyên Chiến, để Nguyên Chiến đừng quá xúc động.
Nhưng phải làm sao để báo tin đây?
Nghiêm Mặc vỗ đầu một cái, hắn vậy mà quên mất những cậu bạn nhỏ trung thành nhất của mình. Cửu Phong không thể dựa vào, vậy hắn vẫn còn ong vệ!
Xé một miếng vải bố xuống, dùng bút than viết một câu, lại sợ Nguyên Chiến quên hết mấy chữ mà hắn đã dạy, bên dưới câu chữ vẽ vài nét đơn giản tóm tắt ý mình.
Bây giờ thì chờ mưa bên ngoài tạnh, là có thể thả ong vệ ra.
…
Nguyên Chiến lục soát cả tòa thành lẫn dưới mặt đất, mà vẫn không tìm ra được tên trộm quả thổ nguyên, hắn chỉ có thể tăng nhân số chiến sĩ trông coi ruộng gieo trồng cùng mấy đứa Tát Vũ, đồng thời vì để phòng ngừa tình huống bất chợt, hắn còn cho người tuần tra liên tục ở ruộng bông và mấy đồng ruộng mà Nghiêm Mặc tương đối xem trọng.
Khi Cửu Phong phát ra tiếng kêu lúc trở về, hắn có nghe thấy, lập tức bảo Mãnh dẫn người ra ngoại thành xem xem người của bộ lạc Nguyên Tế đã tới chưa.
Vội vàng lo chuyện quả thổ nguyên xong, Nguyên Chiến triệu tập Tranh và các chiến sĩ thủ lĩnh cùng phó thủ lĩnh lại. Thảo luận đề tài, nếu người Nguyên Tế muốn tiến vào Cửu Nguyên, thì có cho họ vào không?
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ không muốn, bao gồm cả Bộ Nga của tộc Hắc Nguyên.
“Tư tế của bộ lạc chúng ta là Mặc đại nhân, Nguyên Tế đã có Thu Thực đại nhân, Nguyên Tế không phải tộc A Ô, tộc A Ô phụng dưỡng Sơn Thần Cửu Phong, nhưng Thu Thực đại nhân và bộ lạc Nguyên Tế phụng dưỡng Già Ma đại thần, bọn họ vào Cửu Nguyên rồi, trừ phi chúng ta triệt để đánh bại bọn họ, bằng không chúng ta chỉ tổ chuốc thêm cho mình một kẻ địch.” Tranh nói chuyện rất thẳng thừng, rất rõ ràng.
Liệp cũng gật đầu: “Nguyên Tế mà vào, thì chắc chắn sẽ không tuân theo cửu quy tam lệnh của bộ lạc chúng ta, đến lúc đó chúng ta nên phạt họ hay không phạt? Nguyên Tế còn có không ít nô lệ, chỉ sợ những chiến sĩ đó sẽ không chịu bỏ nô lệ của mình đâu, Thu Thực đại nhân cũng sẽ không đồng ý.”
“Tôi nghĩ bọn họ sẽ không đòi tiến vào, ít nhất là khi bọn họ chưa có đủ năng lực để cướp tòa thành này.” Bộ Nga còn thẳng thừng hơn cả Tranh.
Mục Trường Minh và người tộc A Ô không chen vào, thứ nhất là khả năng nghe và thuyết phục của bọn họ khi dùng tiếng Cửu Nguyên còn có chút khó khăn, thứ hai là cái bộ lạc Nguyên Tế kia hiển nhiên có liên quan đến những người vừa mới tới, bọn họ xen vào cũng không thích hợp.
“Sợ là sợ bọn họ lấy danh nghĩa giúp đỡ người quen, đòi chúng ta giúp bọn họ xây một tòa thành giống như vầy, có lẽ tù trưởng Hào sẽ không làm ra chuyện nhờ vả đó, nhưng Thu Thực đại nhân thì chắc chắn sẽ đòi.” Bộ Nga nhìn về phía Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến cười lạnh: “Muốn chúng ta giúp xây thành? Vậy bọn họ phải trả đủ giá mới được!”
Liệp nhíu mày: “Tình huống của chúng ta không tốt lắm, quái vật trong rừng, người lùn, tộc Cách Lan Mã không rõ là thù hay bạn, nếu thêm một Nguyên Tế cường đại nữa, thì sau này khi ra ngoài săn thú chúng ta phải cẩn thận.”
Nguyên Chiến hiểu ý Liệp, anh ta đang nhắc nhở hắn, không thể quá cứng rắn với bộ lạc Nguyên Tế.
Nguyên Chiến nhịp nhịp ngón tay, ngẩng đầu nói với người đứng bên ngoài: “Đi mời tư tế đại nhân lại đây.”
“Vâng.”
Nửa khắc sau (1 khắc = 15 phút), vào lần đầu tiên nghe báo Nghiêm Mặc chưa về, Nguyên Chiến vẫn chưa nghĩ nhiều, cùng lắm chỉ là không vui: Bộ nói chuyện với đám cá lớn đó cần thời gian dài như vậy sao? Trời sắp tối mù rồi!
Chờ các chiến sĩ thủ lĩnh họp xong, Nguyên Chiến lại phái người đi tìm Nghiêm Mặc lần nữa, thì nghe báo Nghiêm Mặc vẫn chưa về, vẻ khó chịu trên mặt hắn càng rõ ràng.
“Mặc có nói chừng nào về không?”
“Không có.” Đại Hà cũng đang đợi Nghiêm Mặc về, trả lời.
“Sao không ai đi theo cậu ấy?”
“Tộc Người Cá không cho, Mặc đại nhân cũng nói không cần.”
“Lạp Mông không nói Đại Vu bọn họ tìm Mặc có chuyện gì à?”
Đại Hà tiếp tục lắc đầu.
Nguyên Chiến thấy mưa to bên ngoài chưa tạnh, trong lòng cứ có một loại cảm giác bồn chồn không thoải mái, với thời tiết này, nếu Mặc gặp phải chuyện gì, ong vệ cũng không có tác dụng nào.
“Cửu Phong có đi theo không?”
“Có.”
Nguyên Chiến thoáng yên tâm một chút.
Mà khi trời tối đen, người cũng đã ăn no, nửa tòa thành đều chìm vào giấc ngủ, mà tư tế nhà mình vẫn chưa trở về, Nguyên Chiến rốt cuộc nhịn không được chạy đi tìm người cá.
Lúc thấy vẻ mặt trốn trốn tránh tránh của Lạp Mông và cách nói chuyện lắp bắp của anh ta, Nguyên Chiến không thèm hỏi nữa, lạnh mặt xoay người đi vào hồ Thanh Uyên.
Lạp Mông ngơ ra, sau đó vội hô lên: “Chiến thủ lĩnh, xin chờ một chút, có lẽ Mặc đại nhân sẽ trở lại ngay.”
Nguyên Chiến đi càng nhanh hơn.
Lạp Mông gấp đến độ đuôi cá vung thật mạnh trên mặt nước, rồi lặn xuống, anh phải tới đảo nhỏ xem trước một phen, qua lâu như vậy, chắc là đã kết thúc rồi đi?