Các vị khách lần lượt tránh ra, nhưng sắc mặt của người nhà họ Khai lại trầm xuống, muốn ngăn cản Lâm Dương.
Nhưng Khai Kỳ lại vây tay, ra hiệu cho họ đừng làm loạn.
Người nhà họ Khai thấy vậy, lúc này mới tản ra.
Tuy nhiên, Lâm Dương lại không có đi về phía đám người Khai Kỳ, mà đi vào sảnh trong, trực tiếp tìm một chỗ ngồi xuống, cầm đũa lên gắp thức ăn trêи bàn, ăn uống không chút khách sáo.
“Tên khốn!”
Người nhà họ Khai vô cùng tức giận, muốn xông tới đánh người.
“A Minh, để cậu ta ăn.”
Khai Kỳ hét lên ngăn người nhà họ Khai lại.
“Gia chủ!” Người được gọi là A Minh lo lắng.
“Người đến là khách, không lẽ người nhà họ Khai của tôi đến bữa cơm cũng không thể cho khách thưởng thức sao?” Khai Kỳ mỉm cười nói.
“Đúng vậy, ăn nhiều một chút. Rốt cuộc ăn xong bữa này, ai biết được còn có bữa khác không.” Khai Giang ở đằng kia cũng lên tiếng, giọng nói âm dương kỳ quái, cũng dường như đang ám chỉ điều gì đó.
“Bảo nhà bếp ngay lập tức dùng những nguyên liệu tươi ngon nhất để làm một bàn ăn khác cho người nhà họ Đỗ cùng thưởng thức. Mấy món này đều đã bị tên nhóc đó động vào rồi không cần nữa”, Khai Hoành nói.
“Hoành gia, còn những món ăn trêи bàn khác thì sao?” Người bên cạnh hỏi.
“Toàn bộ đều không cần nữa.” Khai Hoành thờ ơ nói.
“Vâng.”
Người đó chạy đi.
“Thực xin lỗi, cậu Đỗ, chúng tôi cũng không ngờ lại xảy ra loại chuyện này, anh trước tiên nên đến sảnh phụ ngồi đi, đợi đến khi chúng tôi giải quyết xong chuyện ở đây, sau đó lại tới chiêu đãi cậu.” Khai Hoành với vẻ mặt có lỗi nói.
“Có cần chúng tôi giúp đỡ gì không?” Người thanh niên mỉm cười hỏi.
“Không cần, không cần, cậu Đỗ quá khách sáo rồi!” Khai Hoành vội vàng xua tay.
“Tôi nghĩ tốt hơn hết là không nên từ chối yêu cầu của anh ta, kẻo lát nữa phải bảo người đi gọi bọn họ!” Lúc này, Lâm Dương ở đằng kia nhấp một ngụm rượu, đặt ly xuống, bình tĩnh nói.
“Đồ khốn kiếp, cậu đang nói cái gì vậy?” Người nhà họ Khai không nhịn được nữa, trực tiếp mắng chửi.
“Thịt lợn rán này không tệ.” Lâm Dương vẫn chậm rãi ăn.
Người nhà họ Khai ai nấy đều vô cùng tức giận.
Nhưng đám người Khai Kỳ vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng.
Dù sao bọn họ cũng đều là những nhân vật lớn, đã nhìn thấy nhiều mặt của thế giới, sẽ không thể vô duyên vô cớ mà tức giận.
“Lâm Dương, sự kiên nhẫn của chúng tôi có hạn. Hiện tại có khách đang ở đây. Chúng tôi không tiện ra tay. Nễ mặt cậu là hội trưởng của Hiệp hội Y khoa Giang Thành, chúng tôi sẽ không làm khó cậu. Cậu nhanh đi đi.” Khai Kỳ cười nhạt nói.
Tính tình đặc biệt tốt.
Nhưng Lâm Dương biết loại người càng như vậy càng nguy hiểm.
Con dao ẳn giấu trong nụ cười, chính là hình dung về ông ta.
“Gọi tất cả người nhà họ Khai đã được phái đến Giang Thành về hết đi!” Lâm Dương uống một ngụm rượu, bình tĩnh nói.
“Ò? Cậu tới đây chính là vì chuyện này sao?” Khải Giang đột nhiên nheo mắt lại, “Nếu như chúng tôi không gọi thì sao?”
“Vậy thì chuyện này khiến tôi rất khó xử lý rồi.” Lâm Dương thấp giọng nói: “Rốt cuộc, nhà họ Khai của các ông cũng đang có khách ở đây, đợi lát nữa nhà họ Khai của các ông làm trò cười cho thiên hạ…thể diện này sẽ không giữ được… “
“Trò cười cho thiên hạ sao?”
Khai Giang cười nhẹ một tiếng hỏi: “Trò cười cho thiên hạ gì vậy? Cậu có thể khiến cho nhà họ Khai của chúng tôi làm ra trò cười gì?”
Lâm Dương chỉ có một mình, dám nói những lời như vậy?
Không cảm thấy rất nực cười sao?
Còn đây là nhà họ Khai, trước tiên không nói đến người nhiều thế đông, chỉ riêng mạng lưới quan hệ của nhà họ Khai thì cũng đủ ngăn cản không cho Lâm Dương rời khỏi Thành phố Hoàng Đào rồi, Lâm Dương dùng cái gì để đấu với người nhà họ Khai?
Nhưng mà khi lời này rơi xuống…
Bùm Có một tiếng nổ vang lên.
Tất cả mọi người hơi thở run lên, mới bàng hoàng phát hiện ra Lâm Dương, người vốn dĩ đang ngồi ở bàn bên đó, đột nhiên biến mắt không thấy đâu, sau đó một cơn gió mạnh tập kϊƈɦ về phía Khai Giang.
Đồng tử của Khai Giang co rút lại, chỉ nhìn thấy một cái bóng lướt qua trước mắt, người còn chưa kịp phản ứng lại thì cổ của ông ta đã bị một bàn tay giống như kẹp sắt bóp chặt, sau đó cả người bị nhắc lên.
Sức mạnh khổng lồ khiến ông ta gần như sắp nghẹt thở.
“Cái gì?”
“Giang gial”
“Cậu dừng tay cho tôi!”
Người nhà họ Khai ở xung quanh đều vô cùng hoảng sợ, vội vàng hét lên, ai nấy đều lao về phía Lâm Dương.
Tuy nhiên, khi bọn họ đến gần, trong nháy mắt, Lâm Dương nhấc chân nhanh như tia chớp đá mạnh qua.
Bùm! Bùm! Bùm!
Ba người lao tới đều bị bay ra ngay lập tức, ngã xuống sân cách đó mười mét, ngực của mỗi người đều bị lõm xuống, Xương sườn rạn nứt, rất khó đứng dậy được.
“Cái gì?”
Khai Kỳ và Khai Hoành khó có thể giữ được bình tĩnh được nữa.
Ngay cả cậu Đào kia cũng thay đổi sắc mặt, liên tục lùi lại phía sau.
Lại nhìn thấy Lâm Dương sắc mặt lạnh như băng, đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào Khai Giang trong tay, lạnh lùng nói: “Nhà họ Khai, ông đã động đến giới hạn của tôi rồi!”
“Cậu muốn làm cái gì? Giết … giết người sao?” Khai Giang hét lên khó khăn.
“Ông cho rằng tôi không dám sao?”
Lâm Dương đồng tử co rút, đột nhiên cánh tay đang nâng Khai Giang lên hất sang một bên.
Àm ầm ằàm!
Cơ thể hơn năm mươi kg của Khai Giang thực sự bay ra giống như một viên đạn và đập vào những chiếc bàn kia.
bùm! bùm! bùm! Bùm…
Mấy chiếc bàn vuông trực tiếp bị đập thành nhiều mảnh. Khai Giang đập thẳng vào tường mới dừng lại. Khi người đã lăn lộn trêи mặt đất, bức tường cũng đã bị nứt, các mảnh vỡ bong ra.
Về phần bản thân Khai Giang, ông ta đã nằm bắt động trêи mặt đất, hoàn toàn không biết là còn sống hay đã chết.
Người nhà họ Khai vô cùng hoảng sợ…