Nhìn thấy cả đám bọn họ đều thành thật lại, Mạc Chi Dương cũng biết, chó cùng rứt giậu, hiện tại không thể ép bọn họ, “Nếu các vị không còn chuyện gì nữa, có thể cút được chưa?”
Nói xong liếc mắt nhìn quản gia ở phía sau, “Tiễn khách.”
“Mạc Chi Dương!” Thấy cậu định rời đi, Tiêu Nghị đột nhiên vươn tay giữ chặt cánh tay cậu, “Cậu nói rõ ràng đi.”
Thấy hắn ta kéo người lại, trong lòng Bạch Dung lộp bộp, nhất định là đang nghi ngờ, túm chặt lấy quần áo của hắn ta, khóc thành tiếng “Anh Tiêu, Mạc Chi Dương là đang châm ngòi ly dán chúng ta, cậu ấy căn bản không phải huhuhu.”
Cậu ta khóc đến lê hoa đái vũ*.
(*) Lê hoa đái vũ: hoa lê dính hạt mưa. (Vốn dĩ dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này lại được dùng để miêu tả dáng vẻ kiều diễm khi khóc của….)
Nhưng khi nhớ tới đứa bé sẽ trở nên xấu xí khi nhìn thấy người ta khóc, Mạc Chi Dương đã khó chịu, rút súng ra chĩa thẳng vào đầu cậu ta, “Cậu thử khóc thêm một tiếng nữa xem?”
Nếu con tôi mà xấu đến không dám gặp người, xem tôi có đem cậu đánh đến nở hoa phú quý không!
Bị họng súng chĩa vào, sợ tới mức nín khóc, giọt nước mắt trong veo kia của Bạch Dung liền treo ở hốc mắt, muốn rơi nhưng lại không dám rơi.
“Nếu không phải tôi muốn tích đức cho nhãi con trong bụng, bắn một phát lại một phát đem các người giết hết rồi.” Mạc Chi Dương liếc mắt nhìn mấy người đang ngồi, giọng điệu không có nửa điểm nói đùa, “Mau thu dọn đồ đạc cút nhanh một chút, sau này còn dám mò đến Bạc gia, tôi sẽ để quản gia khiêng xác các người ra.”
Diện mạo tuy rằng đáng yêu, nhưng lời vừa vừa nói lại không có người hoài nghi là đang nói đùa.
Ngay sau khi vừa đến, cậu đã dám thẳng tay tát cho Bạc Phục Sinh một cái, chỗ nào giống đang nói đùa chứ.
Vài người nhìn cậu đỡ bụng từ từ di chuyển lên lầu hai, từ trước đến nay Omega đều mong manh và cần được bảo vệ, người hung dữ này là người đầu tiên.
Quản gia xụ mặt đi tới trước mặt mấy người này, “Các vị mời về cho, nếu không lại khiến Mạc tiên sinh tức giận thì không tốt.”
Sau khi đích thân đưa đám người rời đi, quản gia ở trong lòng khen ngợi không ngớt: Quá dễ thương, không đúng, Mạc tiên sinh quá mạnh mẽ!
Leo lên lầu hai, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi, Mạc Chi Dương cởi áo khoác nằm lên trên giường, lật người lại nằm nghiêng đối diện với một bên Bạc Tư Ngự hay ngủ trước nay, đột nhiên không nói lời nào.
Nhất thời bầu không khí có chút thương tâm, hệ thống cho rằng cậu đang nhớ đến người đàn ông của mình, do dự không biết có nên mở miệng an ủi cậu hay không.
“A, không nghĩ ra buổi tối nên ăn cái gì.” Mạc Chi Dương lật người nằm ngửa, “Vấn đề này nhức óc quá, không nghĩ ra được.”
Quả nhiên cẩu ký chủ vẫn là cẩu ký chủ, hệ thống lắc đầu thở dài.
Khi Galileo biết chuyện thân thích Bạc gia đến gây rối thì trời đã xế chiều, vội vàng chạy đến, “Em không sao chứ?”
Thấy người hoàn hảo không tổn hao gì đang ngồi ăn cơm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao, tống cổ về rồi.” Mạc Chi Dương ngồi vào bàn ăn, mấy cái đĩa trước mặt đã bị quét gần hết, trên tay còn đang khuấy một bát nước đường.
Anh ấy có thể giữ được.
Đây là điều mà Galileo không ngờ tới, bước đến bàn ăn kéo ghế ngồi xuống, “Em có khoẻ không?”
“Rất tốt.” Mạc Chi Dương xúc một thìa, uống một miếng cảm thấy có chút ngọt liền để xuống, “Sự biến mất của Bạc Tư Ngự là ngoài ý muốn hay là do con người tạo ra?”
Galley hơi mím môi, “Tôi không biết.”
Bản thân anh ta cũng hoài nghi qua nhưng lại không có chứng cứ, không có chứng cứ thì không thể nói bậy, nếu không sẽ khiến cho tầng trên khủng hoảng.
“Chờ sau khi đứa bé được sinh ra tôi sẽ điều tra rõ chân tướng của chuyện này. Nếu tôi phát hiện có người ở giữa gây rối, một người tôi cũng sẽ không bỏ qua, kể cả anh cũng thế.”
Galileo cãi lại: “Cậu ấy là bạn học và cũng là cấp trên của tôi, tôi sẽ không làm như vậy.”
Mặc kệ anh ta nói gì, Mạc Chi Dương đã quyết định, nếu thật sự tra ra có điều gì đó gian trá, thì ngay cả Galileo cũng sẽ phải trả bằng đại giới*.
(*) Đại giới: trả giá đắt/ lớn gì gì đó.
Nói xong trực tiếp ném chiếc thìa trong tay vào bát sứ, đỡ eo đứng dậy.
Nhìn nước đường bắn ra ngoài, Galileo trầm ngâm: “Em ở trong lòng tôi, không phải như thế này.”
“Anh yêu thích dáng vẻ nào liền tìm dáng vẻ đó, liên quan gì đến tôi.” Mạc Chi Dương nói, thậm chí quay đầu lại nhìn anh ta một cái cũng lười.
Cậu hiểu rõ, Galileo thích là tiểu kẹo sữa mềm trong nội tâm cần người khác bảo vệ kia, mà cậu lại là kẹo sữa cứng, không phải ai cũng có thể ăn được.
Muốn khiến cho kẹo sữa mềm đi, chỉ có trà xanh mới làm được.
“Bây giờ cậu đắc tội Galileo nhất định không có chỗ tốt nào, có lẽ anh ta còn có thể giúp cậu tra ra cái gì đó.” Lúc này đây, hệ thống cảm thấy ký chủ thật bốc đồng.
“Nếu anh ta thực sự có liên quan, vậy biết một chút tin tức đối với chúng ta đều là đả kích, không thể giữ nhân tố không xác định này bên người.” Ở đây, Mạc Chi Dương không tin bất cứ ai ngoại trừ bản thân mình và Bạc Tư Ngự.
Nếu Galileo không tham gia thì tốt nhất, nếu có thì có thể nhân cơ hội này khiến anh ta cảnh giác, muốn động tới Bạc gia không dễ dàng như vậy, hơn nữa nhất định phải cho người đứng sau biết cái cái giá phải trả là gì.
Bạc gia là tưởng niệm cũng là vũ khí mà hắn để lại cho cậu.
Tiêu Nghị nhìn Bạch Dung đang khóc nức nở trước mặt, lẽ ra phải đau lòng, nhưng hiện tại lại cảm thấy có chút chán ghét.
“Thực xin lỗi, anh Tiêu là vì em quá thích anh.” Bạch Dung che mặt khóc lóc, khóc đến mức bả vai giật giật rất đáng thương.
Nghĩ lại khoảng thời gian bọn họ không thân quen, lúc đó mình hỏi cậu ta: “Em có nhớ chuyện kẹo sữa dâu tây hồi nhỏ không?” Cậu ta rõ ràng nói nhớ rõ.
Lúc đó cậu ta liền lừa mình.
“Tôi đi ra ngoài trước, cũng tự mình bình tĩnh lại đi.” Tiêu Nghị chống đầu gối đứng lên, xoay người bước ra khỏi cửa, trong lòng có chút hoảng hốt.
Bạch Dung hạ bàn tay đang che mặt của mình xuống, chỗ nào còn bộ dáng đáng thương, “Mạc Chi Dương, tại sao cậu lại hết lần này đến lần khác hại ta trở thành thế này?”
Màn đêm như mực, hệ thống đột nhiên chú ý tới động tác của ký chủ, đột nhiên cảnh giác lên, nhưng không làm quấy rầy cậu.
Nhìn Mạc Chi Dương từ trên giường bò dậy, đỡ bụng mở tủ quần áo bên kia của Bạc Tư Ngự ra, sau đó tự mình đi vào, dùng quần áo của hắn phủ lên người rồi mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Hệ thống đột nhiên nghẹn ngào, nhưng lại không dám quấy rầy.