Quả nhiên, khi đến lớp, cô thoáng nhìn thấy cậu bé được các cô giáo vây quanh. Có lẽ vì sợ phụ huynh hỏi chuyện nên cô giáo nhà trẻ mới ra sức an ủi cậu.
“Mặc Mặc, con còn đau chỗ đó không? Cô thoa thêm dầu hồng hoa cho con nhé.”
“Không sao đâu ạ, đàn ông con trai một chút vết thương nhỏ cũng không tính là gì!”
Mặc Bảo rất tự hào vẫy vẫy bàn tay nhỏ của mình.
Đương nhiên, cậu sẽ không nói cho các cô giáo biết, những vết thương này đều là do giữa trưa nay cậu chạy tới nhà trẻ khác giúp anh trai đánh người. Nên lúc về nhà trẻ của mình, cậu đã cố ý đụng độ với đứa nhỏ khác để lừa gạt mọi người.
Nhược Nhược lúc này cũng đứng bên cạnh Mặc Bảo, thấy anh nói không có việc gì, cô bé thông đồng với anh trai làm chuyện xấu cũng dùng giọng trẻ con trấn an cô giáo.
“Không sao đâu, không sao đâu, anh trai con đánh nhau chưa bao giờ thua đâu.”
Mặc Bảo: “……”
Các cô giáo: “……”
Cùng may lúc này Ôn Hủ Hủ đi vào, nhìn thấy cả hai vẫn bình an vô sự vội vàng đi tới: “Mặc Mặc, con không sao chứ?”
Cô vừa ôm con trai về phía của mình liền vội vàng kiểm tra.
Lại phát hiện, ngoại trừ hai bàn tay nhỏ thì không ó chỗ nào bị thương, chỗ nắm đấm có chút bầm tím sưng tấy, nhìn thế nào cũng không giống bị đánh.
Giống như là cậu đánh người khác mới đúng!
Ôn Hủ Hủ hồ nghi nhìn về phía đứa con trai.
Mặc Bảo vừa thấy tình hình của mẹ không đúng, lập tức cười híp mắt tiến lên ôm cổ mẹ: “Được rồi mẹ, người ta cũng không phải cố ý. Chúng ta không cần cứ cầm người ta không buông như vậy. Không phải mẹ dạy chúng con là phải tha thứ cho người khác sao.”
Ôn Hủ Hủ: “……”
Trong một lúc, cô lại không biết nói gì nữa.