“A Úc ở đây, trẫm có thể đi đâu chứ?” So với việc săn thú thì Thương Quân Lẫm lại càng muốn ở bên Thẩm Úc hơn.
Thẩm Úc chưa dậy, nếu hắn đi ra ngoài mất, lúc Thẩm Úc thức dậy người đầu tiên y nhìn thấy không phải hắn, hắn nghĩ Thẩm Úc sẽ thấy không vui. Hắn đã từng nghe người ta nói, sau khi thân thiết, nếu buổi sáng, lúc thức dậy mà lại không có người ở bên cạnh thì chính là biểu hiện của việc không chịu trách nhiệm.
Bỏ qua nguyên nhân này, chính Thương Quân Lẫm cũng muốn ở lại bên cạnh Thẩm Úc, hắn cũng có lòng riêng, hắn muốn người đầu tiên Thẩm Úc thấy sau khi thức dậy chính là hắn.
Biết thói quen của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm lấy quần áo ở một bên qua: “Trẫm mặc giúp người hay ngươi tự mình mặc?”
Thẩm Úc thử cử động, trên người không có sức lực để làm nên y quyết đoạn từ bỏ, y thoải mái sai sử đầu sọ gây nên tất cả những chuyện này: “Bệ hạ mặc giúp ta.”
Thương Quân Lẫm mở đồ ra rồi đưa Thẩm Úc ra khỏi chăn, cho dù bây giờ là giờ ngọ nhưng trong núi vẫn hơi lạnh như cũ, Thẩm Úc khẽ run một chút, ngay sau đó y được nam nhân ôm vào trong ngực.
Ngoại trừ những ngày quá nóng trong mùa hết, Thẩm Úc rất thích dán lấy người Thương Quân Lẫm, nhiệt độ cơ thể của nam nhân khá cao nên đối với người sợ lạnh như Thẩm Úc mà nói, ôm rất thoải mái.
Thương Quân Lẫm nâng cánh tay của Thẩm Úc lên, mặc áo ngoài giúp y, sau khi mặc xong Thẩm Úc phát hiện đồ hôm nay Thương Quân Lẫm mặc cho y là một chiếc áo choàng dài tay màu xanh lam.
Nghĩ lại, quả thật hôm nay y không thể cưỡi ngựa, không chỉ hôm nay mà rất có khả năng rằng mấy ngày kế tiếp y cũng không thể cưỡi ngựa. (Vì TQL nghĩ TU không cưỡi ngựa được nên không mặc đồ tiện cho việc hành động cho ẻm.)
Chân Thẩm Úc mềm như bông, y không có chút sức lực nào nên cũng đành từ bỏ ý định đi ra ngoài một chút. Thật ra Thương Quân Lẫm cũng muốn ôm y đi ra ngoài nhưng Thẩm Úc không muốn bị người khác vây xem nên thôi.
Vào buổi chiều, thừa tướng và Phương đại nhân tới một chuyến, là vì chuyện ở Túc Bắc.
Tuy rằng hiện tại là thời gian săn thu nhưng công việc mỗi ngày vẫn cần phải xử lý, những lúc Thương Quân Lẫm ở lại trong lều, hầu hết thời gian hắn đều đang phê sổ con.
Thẩm Úc lười đi mà mấy việc này Thương Quân Lẫm cũng không giấu y nên bọn họ đã cùng nhau nghe.
Túc Bắc có ba người Hạ Thừa Vũ, Thẩm Thanh Nhiên và Phương Gia Di ở đó nên vấn đề rối loạn ở bên trong cũng bị giải quyết, có đồ viện trở đến từ khắp nơi nên việc trùng tu lại sau thiên tai cũng được tiến hành rất thuận lợi.
Lúc Phương Quân rời đi, mọi thứ ở Túc Bắc đều đã đi vào quỹ đạo, những viên quan trong triều phái đến cũng đều là những người chịu làm việc nên bọn họ cũng không cần quá lo lắng, điều duy nhất bọn họ cần để ý chính là phía Bắc Mạc.
Thừa tướng và Phương đại nhân tới đây cũng là vì bàn xem nên làm thế nào để xử lý vấn đề ở Bắc Mạc.
Thám tử mai phục ở Túc Bắc của Bắc Mạc cũng đã bị bắt hết, người cầm đầu cũng đã bị áp giải tới kinh thành, thân phận của người đó cũng đã bị tra rõ, là một người thuộc hoàng gia của Bắc Mạc, là đệ đệ ruột của người đang cầm quyền hiện tại ở Bắc Mạc.
Thân phận như vậy chứng tỏ trong tay bọn họ có lợi thế lớn hơn một chút, thân phận của người kia càng cao quý thì lại càng có lợi cho bọn họ.
“Phía Bắc Mạc muốn đưa người trở về.”Phương đại nhân mở miệng nói.
“Cũng không có gì kì lạ, người này đã ẩn nấp ở Túc Bắc nhiều năm, chỉ riêng những bí mật hắn biết được đã đủ để khiến hoàng đế của Bắc Mạc tìm tất cả mọi cách để đưa hắn trở về, năm đó Bắc Mạc bị đuổi khỏi Túc Bắc, nhiều năm qua bọn họ vẫn luôn thấy không cam lòng, muốn chiếm lấy Túc Bắc một lần nữa, mặt ngoài thì bình thản nhưng lại xảy ra nhiều lần va chạm với Túc Bắc quân, lại còn sắp xếp rất nhiều thám tử vào Túc Bắc, điều đó đã đủ để chứng minh bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định.” Thừa tướng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn đối với chuyện này.
“Theo những gì người của chúng ta mật báo thì mấy ngày nay, Bắc Mạc không ngừng có những động tác nhỏ, dường như bọn họ lại muốn dẫn binh xuôi Nam một lần nữa.” Phương đại nhân nhíu mày.
“Đối với bọn họ mà nói việc Túc Bắc xảy ra một cơn náo động lớn như vậy là một cơ hội hiếm có, bọn họ đã mơ ước lãnh thổ của Đại Hoàn nhiều năm, đã từng bởi vì e ngại bệ hạ mà không dám dễ dàng hành động, nhưng mà thời gian có thể xoá bỏ sự tồn tại của sự sợ hãi, dưới dục vọng càng ngày càng lớn kia, bọn họ lựa chọn việc vứt bỏ ký ức đã từng bị đánh bại đi, giờ cảm thấy cơ hội lần này là cơ hội ngàn năm có một, chắc chắn bọn họ có thể thành công.” Thẩm Úc nói ra cái nhìn của chính mình.
Đối với việc Thẩm Úc tham gia việc triều chính, thừa tướng và Phương đại nhân không có suy nghĩ gì. Thừa tướng đã từng không chỉ một lần muốn để Thẩm Úc vào triều, còn vì thế mà nói bóng nói gió hỏi ý bệ hạ.
Nghe thấy lời Thẩm Úc nói, hai người đều rất đồng ý, lòng tham của Bắc Mạc vẫn luôn rất lớn, lại đối với Đại Hoàn như hổ rình mồi, bọn họ đã biết từ trước.
“Chuẩn bị thật tốt mọi mặt, muốn chiến à, trước đây trẫm không sợ bọn họ, hiện giờ lại càng không.”
Nếu muốn đối mặt với khả năng xảy ra chiến tranh thì trước tiên triều đình cần phải chuẩn bị sẵn sàng đã, thừa tướng và Phương đại nhân nhận lệnh, bắt đầu sắp xếp.
Ở Bắc Mạc.
“Hướng đi của phía Đại Hoàn như thế nào?” Hoàng đế Bắc Mạc là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, ngồi ở vị trí đại biểu cho ngôi vị hoàng đế kia, hắn nhìn xuống các đại thần phía dưới, tâm trạng không thể tốt nổi.
Dù là ai thì khi biết kế hoạch mình sắp xếp nhiều năm đã bị người khác nhổ tận gốc trong một sớm một chiều thì tâm trạng cũng sẽ không tốt nổi.
“Phía Đại Hoàn vẫn không chịu buông lỏng, vì cứu thân vương điện hạ, người chúng ta đặt mai phục ở gần Túc Bắc đã đi vào toàn bộ, hiện tại trừ khi Đại Hoàn chịu chủ động để lộ, nếu không chúng ta sẽ không thể nào biết được tình hình của thân vương* điện hạ.” (Anh em của hoàng đế.)
“Túc Bắc mới vừa trải qua một đợt hạn hán, Túc Bắc quân cũng đã chịu ảnh hưởng, thời cơ hiếm có, các ngươi cảm thấy có phải nếu ra tay lúc này thì sẽ khiến Đại Hoàn trở tay không kịp hay không?” Ánh mắt tối tăm của hoàng đế lướt xuống phía dưới.
Trong triều Bắc Mạc không thiếu mấy viên quan mới lên vào mấy năm nay, bọn họ biết rất ít về chiến dịch của năm đó, không biết Túc Bắc quân dưới sự dẫn dắt của Thương Quân Lẫm đã trở thành một lực lượng đáng sợ đến mức nào, Bắc Mạc cũng sẽ không tuyên bố xem lúc trước mình đã thua thảm thiết đến bao nhiêu.
Dần dần, ngoại trừ một ít người, càng ngày càng có nhiều người không để Túc Bắc quân vào mắt.
“Túc Bắc quân mạnh hơn nữa thì thế nào, nếu lần trước chúng ta không cố ý nhường nhịn, ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu, thần nói này, hay là để bọn họ nhìn trăm vạn kỵ binh Bắc Mạc một cái để bọn họ biết người của chúng ta cũng không phải để trưng.
Lời này vừa nói ra thì đã được hầu hết mọi người đồng ý.
“Chờ khi nếm mùi thất bại, Đại Hoàn tất nhiên sẽ ngoan ngoãn thả thân vương điện hạ trở về.”
Cũng có đại thần không lạc quan như vậy nhưng hoàng đế không chịu nghe bọn họ nói, nói càng nhiều thì càng dễ bị ghét bỏ.
Chuyến săn thu còn đang tiến hành, Thẩm Úc đã nghỉ ngơi hai ngày, miễn cưỡng đi đứng tự nhiên được, cuộc thi cũng tới lúc kết thúc.
Người thắng lợi có thể nhận được cơ hội gặp mặt hoàng đế, chuyện này đối với những người trẻ tuổi chưa vào chốn quan trường mà nói, đó là một sự cổ vũ to lớn.
Người thắng lợi lần này là một người rất trẻ, còn chưa đến tuổi nhược quán*, là một đứa trẻ thuộc chi thứ của Đoạn gia. (Chưa 20 tuổi.)
Thương Quân Lẫm ban thưởng theo thường lệ rồi lại gọi người đến trước mặt, nói vài câu cổ vũ, lúc rời đi, bước chân của người trẻ tuổi như là đang bay.
Thẩm Úc ngồi ở bên cạnh Thương Quân Lẫm, tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình: “Đoạn gia dạy được một đứa trẻ không tệ.”
Hiếm thấy người không dính tật xấu của các gia tộc quyền thế.
Tiệc tối rất náo nhiệt, đứa trẻ được Đoạn các lão* đưa tới dành được vị trí thứ nhất đã mang thể diện đến cho các gia tộc quyền thế, vì vậy từng đoàn người nối liền không dứt đã tiến đến chúc mừng. (Đại thần trong Nội Các.)
Thẩm Úc nhìn bên kia, trêu tức nói: “Các gia tộc quyền thế lần này cũng coi như là nở mày nở mặt.”
“Cũng phải cho bọn họ một chút ngon ngọt.” Thương Quân Lẫm bưng chén rượu lên, hờ hững nói.
Thẩm Úc thu hồi ánh mắt, tò mò hỏi: “Hai ngày nay bệ hạ săn được gì rồi?”