Phù!
Kết thúc cuộc trò chuyện với đạo thân Tinh Thần, Diệp Thành lại lần nữa lên đường giống như một đạo thần hồng rẽ ngang trời.
Tâm trạng của hắn không tồi, mặc dù không biết vì sao lại xuất hiện một đạo thân nhưng đây cũng là chuyện đáng mừng đối với hắn.
Khả năng chiến đấu của đạo thân mặc dù không bằng bản thể nhưng cũng có thể địch lại được với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, phối hợp với tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân và nhất khí hoá tam thanh đạo thân nên giết một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên không phải chuyện khó khăn.
“Trời xanh đúng là thương ta”, Diệp Thành nghĩ rồi nghĩ rồi bất giác bật cười.
Có điều trong chốc lát, mắt trái của hắn lại chảy ra dòng máu đen, cứ thế chảy xuống theo gò má.
Hự…!
Diệp Thành đang phi hành đột nhiên hự lên một tiếng, hắn ôm lấy mắt bên trái, trên khuôn mặt lại hiện lên vẻ mặt đau đớn khiến hắn suýt chút nữa ngã nhào giữa không gian khi đang ngự không phi hành.
“Rốt cục là ai đang công kích Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”, Diệp Thành nói rồi khoé miệng trào máu, đôi mắt đỏ ngầu lại lần nữa nhìn vào bầu trời đầy sao, lúc này hắn không phân biệt được rõ chân thực và hư ảo.
Không biết từ bao giờ cơn đau của Diệp Thành mới dịu đi, nhưng trên khuôn mặt hắn hãy còn tái nhợt.
“Đợi tu vi của ta tiến giới thì ta nhất định sẽ vạch trần sự thật”, Diệp Thành hắng giọng, hắn tiếp tục ngự không phi hành giống như một đạo thần quang rẽ ngang trời.
“Chỉ dựa vào ngươi?”, Diệp Thành vừa đi, một giọng nói già nua thần bí mang theo sự mỉa mai vang vọng giữa đất trời, hồi lâu không dứt.
Gần sáng, Diệp Thành mới dừng chân trước một cổ thành. Cổ thành này không phải quá rộng lớn nhưng lại hết sức phồn hoa, những tu sĩ đi vào đi ra nườm nượp, về cơ bản đều có tu vi dưới cảnh giới Không Minh.
Lúc này Diệp Thành đang đứng trước cổng thành, hắn nhìn một bức vẽ bên dưới tường thành với vẻ mặt hứng thú, nói chính xác hơn là một tờ truy nã, và người trên bức vẽ đó chính là Diệp Thành.
“Chính Dương Tông, các ngươi