Nhưng mà điều Hứa Dinh Dinh không thể tha thứ nhất đó chính là có người khác nói xấu hai bé cưng nhà cô.
Đám đông: “….”
Thư ký Lưu: “…”
Người phụ nữ này thật là hung dữ, phong cách không giống với công chúa nhỏ gì hết.
Hai mắt của cậu ba Nguyễn híp lại anh nhìn Hứa Dinh Dinh một chút, lại nhìn về phía Đường Vũ Kỳ.
Hứa Dinh Dinh lúc này giống như là một con mèo đang phát giận, khí thế hùng hổ, nhưng mà lúc này bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ lại một mặt bình tĩnh y như cũ, hiển nhiên không coi ra gì.
Một người mẹ như thế này, con gái như thế này, cứ luôn cảm giác có chút kỳ lạ, hình như là có chỗ nào đó không đúng lắm.
Con gái thì ôn hòa bình tĩnh? Mẹ là khí thế hùng hổ? Cái này nếu như nói ngược lại thì còn có thể nghe được.
“Cái gì chứ? Cô còn muốn đấm tôi nữa hả? Cái con nhỏ đê tiện không có liêm sỉ dẫn theo con làm ra loại chuyện không muốn mặt như vậy, sao nào, còn không cho người khác nói nữa à?” Triệu Nguyệt Như cho rằng rốt cuộc mình cũng đã bắt được sơ hở, bộ dạng vừa đắc ý lại vừa phách lối, măng chửi càng thuận miệng hơn nữa, càng lớn tiếng hơn nữa.
Hai mắt của Hứa Dinh Dinh nheo lại, buông bàn tay đang năm Đường Vũ Kỳ ra, sau đó trực tiếp vọt đến trước mặt của Triệu Nguyệt Như, nhắm ngay vào mặt của Triệu Nguyệt Như mà hung hăng đánh.
Dám măng bé cưng nhà cô, cục tức này cô nuốt không trôi.
“Chát chát…” Hai cái tát này giáng xuống, quả thật nghe rất sướng tay.
Đám đông: “….”
Tô Khiết: “…”
Nguyễn Hạo Thần: “…”
Thư ký Lưu: “…”
Thư ký Lưu hoàn toàn hoảng sợ, thật sự đánh luôn hả? Người phụ nữ này cũng quá hung dữ rồi, lúc nãy tiểu loli rất bình tĩnh, rất nhẹ nhàng mà.