Bản thân Độc Cô gia tộc chú ý vô địch, không thích mượn nhờ ngoại vật cho nên bảo vật trấn tộc không giống người khác.
Hai người mạnh nhất đã mang bảo vật trấn tộc của mình ra, mấy gia chủ khác không do dự mang theo bảo vật của mình ra ngoài, trong nháy mắt cả gian phòng bị bảo quang bao phủ, không gian cứng lại như hóa thành thực chất, một trận pháp cực lớn hình thành.
Ma Thiên Vong Tình Đại Trận!
– Dừng tay!
Trận pháp sắp mở ra, lúc này có một tiếng quát vang lên.
Két..!
Nhiếp Vân và tiểu Long, Hắc Long Thánh Tôn đi vào.
Bọn họ chạy nhanh tới nơi này, rốt cuộc cũng tới trước khi đại trận mở ra.
Ầm ầm!
Các vị gia chủ không nghĩ tới lúc này lại có người xâm nhập, toàn bộ dừng lại.
– Người nào? Dám xâm nhập vào trọng địa Cửu Tiêu Cung!
Đạm Thai Sang Vũ đứng, lên, sinh tử trong mắt tan biến, kim quang như sấm sét xoay tròn, tùy thời sẽ bộc phát.
Đông!
Hắc Long Thánh Tôn tiến lên phía trước một bước ngăn ở trước mặt Nhiếp Vân và tiểu Long, toàn thân ngăm đen mang teo lực lượng đáng sợ, trong nháy mắt áp lực từ đối diên biến mất giống như chưa từng xuất hiện qua.
– Nhiếp Vân… Không phải đã bảo ngươi không được tới đây sao? Nơi này là trọng địa Cửu Tiêu Cung, nhanh rời đi!
Tiêu Đông nhìn rõ dung mạo đám người Nhiếp Vân liền giật mình.
Cửu Tiêu Cửu Trọng Thiên, Cửu Tiêu Cung là địa phương trọng yếu nhất, không cho phép kẻ nào tự ý xâm nhập vào nơi đây, ba người này lá gan quá lớn, trực tiếp xông vào làm hắn không thể đoán trước được.
– Tiêu Đông, đây là người ngươi mang tới, không ngờ dám xông vào Cửu Tiêu Cung, ta xem ra chẳng những bọn chúng không muốn sống, ngay cả ngươi cũng bị liên quan, sẽ bị các gia tộc chúng ta chế tài.
Mí mắt Độc Cô Phóng nhìn chằm chằm vào Hắc Long Thánh Tôn, không biết nghĩ cái gì.
Hắc Long Thánh Tôn và tiểu Long ngụy trang thân phận, đại đa số người nơi đây không nhìn ra vấn đề gì, vẫn cho rằng là cao thủ không biết xuất hiện từ đâu.
– Ta tới nơi này không quan hệ tới Tiêu gia, ta chỉ muốn hỏi nàng một câu mà thôi.
Nghe đám gia chủ chỉ trích, Nhiếp Vân không sợ hãi chút nào, hắn tiến lên phía trước một bước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đạm Thai Lăng Nguyệt trong đám người, thân thể không tự chủ run rẩy nhẹ nhàng.
Từ khi tiến vào đại điện hắn đã cảm ứng được khuyên tai mang theo kích động và nóng bỏng, nhưng… Vì sao nàng không nói lời nào với hắn?
– Rốt cuộc ngươi là ai?
Nhìn thấy biểu lộ và cử động của Nhiếp Vân, sắc mặt Đạm Thai Sang Vũ trầm xuống.
– Ta chính là người nàng vẫn muốn quên nhưng không thể quên được!
Hai mắt Nhiếp Vân nhìn chằm chằm vào Đạm Thai Lăng Nguyệt, hán đi từng bước về phía trước.
Người yêu hai đời lẳng lặng ngồi tại chỗ, rốt cục lúc này nàng chậm rãi quay đầu nhìn sang, ánh mắt trong suốt như bảo thạch nhìn Nhiếp Vân.
– Nguyệt Nhi… Ta nói sẽ bảo hộ ngươi, ta đã tới đây!
Đôi mắt Nhiếp Vân hơi ướt át, dung nhan ngày xưa không thay đổi nhiều, nàng vẫn xinh đẹp và đơn thiần như vậy.
Hai người đối mặt, trong nháy mắt chung quanh không còn âm thanh nào khác, dường như trong thế giới này chỉ còn hai người, trong mắt chỉ có lẫn nhau.
– Ta không biết ngươi! Ngươi đi đi!
Đột nhiên cảm tình trong mắt Đạm Thai Lăng Nguyệt biến mất, ngữ khí thản nhiên lên tiếng.
Lời nói đạm mạc lạnh lùng không mang theo chút cảm tình càm, hơn nữa hoàn toàn khác với ánh mắt quan tâm trước mặt, dường như người trước mắt không biết hắn, cảnh tượng vừa rồi là giật mình, chỉ là một giấc chiêm bao.
– Ngươi không biết ta sao… Ta là Nhiếp Vân!
Toàn thân Nhiếp Vân cứng đờ, hắn vội vàng tiến lên phía trước và hô to.
Tại sao nàng có thể không biết mình?
Cho dù không nói cảm tình kiếp trước và tình nghĩa phàm giới, chỉ nói về lúc tới Linh giới, lúc đó một đạo linh hồn chi khí của đối phương đã đủ nói rõ tất cả.
– Ta thật không biết ngươi, hôm nay là thời gian quan trọng của ta, kính xin ngươi nhanh chóng rời đi!
Đạm Thai Lăng Nguyệt lắc đầu.