“Ừ” Đức Lăng gật đầu: “Một tháng sau trận chiến quyết định với Quân vương, anh ta xuất hiện trước mặt tôi…”
Bạch Trình im lặng, nghe Đức Lăng nói.
Sau khi Trương Thác rời đi, anh liếc nhìn Tổ Lâm vẫn đang đứng trên bục cao ở sảnh khách sạn, sau đó lặng lẽ rời khách sạn đi thẳng về nhà.
Trương Thác về đến nhà, Lâm Thuỳ Hân đã trở lại, vẻ mặt mệt mỏi nằm trên sô pha, trong tay vẫn còn cầm một ít tài liệu, trong mắt rõ ràng tràn đầy mệt mỏi, nhưng vẫn cố nén lại.
“V à, anh kiệt sức rồi” Trương Thác vừa vào đến nhà, rót một ly nước ấm: “Uống chút trà rồi đi ngủ sớm”
“Còn không phải là tại anh à” Nhìn thấy Trương Thác trở về, Lâm Thuỳ Hân tự nhiên lộ ra nụ cười, trừng mắt nhìn anh: “Chuyện này không giống như những chuyện trước đây em đã từng làm, nên trước tiên em phải chuẩn bị cho kỹ đã, khiến cho Lâm thị trở thành nhà giàu số một cả nước chỉ trong một đêm thôi, điện thoại của công ty đã bị gọi đến cháy máy luôn rồi”
Trương Thác cười: “Vợ à, người ta trả bao nhiêu tiền anh không kiểm soát được. Anh đã nói trước, nếu không có được cái giá cả đó, thì thật là mất thể diện”
“Anh thôi đi” Lâm Ngữ Lam không tin những gì Trương Thác nói: “Da mặt anh dày vậy lại còn sợ làm mất thể diện sao? Đúng rồi, có chuyện muốn nói với anh một chút”
“Ừ” Trương Thác đi đến đằng sau Lâm Ngữ Lam, đặt tay lên bờ vai ngọc ngà của người con gái, nhẹ nhàng chạm vào.
Hai tay Trương Thác dường như có một loại ma lực nào đó, ấn xuống một cái, Lâm Ngữ Lam cảm thấy sức lực kiệt quệ của mình đã được xua tan đi rất nhiều.
Lâm Thùy Vân xoay người nắm lấy bàn tay to của Trương Thác nói: “Còn hơn mười ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán.
Năm nay, chúng ta dự định đi Đô Thành”
“Làm sao lại đến Đô Thành?” Trương Thác khó hiểu.
“Khi ông nội em kinh doanh, ông ấy đã từng được người ta giúp đỡ. Em nghe nói tình trạng cơ thể của người kia ngày càng trở nên tồi tệ, có thể không qua khỏi vào mùa xuân tới.
Ông nội muốn gặp ông ấy lần cuối, chỉ là lần này đi còn có chuyện nữa, ở Đô Thành có rất nhiều việc. Công ty đã gửi lời mời. Em cũng định nhân cơ hội này đi xem thử. Anh có thời gian đi cùng chúng em không?”
“Đương nhiên rồi” Trương Thác không chút do dự gật đầu.
Nghe Trương Thác đồng ý, Lâm Ngữ Lam mỉm cười: “Ông xã, anh thật tốt.”