Đúng lúc này Đường Vũ Kỳ hoàn toàn quên mất những lời dặn dò lúc trước của anh trai.
Đường Vũ Kỳ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, khóe miệng cong lên cười cười với anh, sau đó nói: “Mẹ của con là…
Đúng lúc này Đường Vũ Kỳ vừa vặn nhìn thấy Tô Khiết bước ra từ nhà vệ sinh, hai mắt Đường Vũ Kỳ sáng lên, nhìn về phía Tô Khiết rồi la lớn: “Mẹ ơi…”
Nghe thấy tiếng gọi của Đường Vũ Kỳ, Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng di chuyển tâm mắt nhìn qua, sau đó nhìn thấy Tô Khiết đang đứng ở phía đằng xa.
Mặc dù là khoảng cách có chúa xa, nhưng mà đó là Tô Khiết, là người phụ nữ của anh, anh chắc chắn sẽ không nhận lầm.
Trong một nháy mắt, đáy lòng của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên run lên, mẹ của cô bé này là Tô Khiết?
Thật sự là Tô Khiết?
Vậy thì cô bé thật sự là con gái của anh?
Vào cái đêm năm năm trước anh và Tô Khiết đã từng có một đêm triền miên với nhau, đó là lần đầu tiên của Tô Khiết, đứa nhỏ này khoảng chừng năm tuổi, cái này hoàn toàn phù hợp.
Cho nên nếu đứa nhỏ này thật sự là con của Tô Khiết, vậy thì nhất định cũng là con của anh.
Lúc này cậu ba Nguyễn cảm giác như là mình muốn bay lên, trong lúc nhất thời anh kích động đến nỗi tay cũng đang phát run.
Mặc dù là sau khi biết Tô Khiết không thể sinh con anh đã quyết định không muốn con, nhưng mà thật ra anh vẫn rất muốn có một đứa con của anh với Tô Khiết.
Mà đứa bé này lại đáng yêu như vậy, làm cho người khác thích như vậy.
Lúc này Tô Khiết mới vừa đi ra từ trong nhà vệ sinh, cô nhìn thấy Hứa Dinh Dinh đứng ở phía bên này, cho nên trực tiếp đi về phía của Hứa Dinh Dinh.
Cô cũng chú ý ở phía xa xa có không ít người đang đứng tụm lại, nhưng mà cô cũng không chú ý cho lắm.
Bởi vì người vây xem càng nhiều cậu ba Nguyễn với Đường Vũ Kỳ cũng bị vây ở bên trong, cho nên cô cũng không nhìn thấy bọn họ.
Chỉ là cô đột nhiên nghe thấy âm thanh của bé cưng nhà cô.