“Đúng vậy… là từng yêu sâu đậm mà thôi. Người tôi yêu là Dương Việt, anh ấy nho nhã lịch thiệp, là một người tốt. Cho dù anh cải trang thành anh ấy nhưng tôi vần biết. Tính cách của anh khác hẳn so với tính cách của Dương Việt. Tôi phân biệt được người mình yêu là ai.
Cô giải thích một lượt.
Hắc Ảnh vốn dĩ đã cảm thấy nhẹ nhõm, anh cố tình sắp xếp một nam phục vụ cho cô là muốn cảnh cáo cô cuộc đời này vô cùng hiểm ác.
Cô đến đây thì nhất định phải trả giá, tất cả mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Gô luôn trốn ở trong phòng kín, anh phải dạy dỗ cho cô một bài học.
Nhưng nghe thấy Châu Vũ nói thế, trái tim vừa mới mềm mại, ấm áp trở lại của Hắc Ảnh lại từ từ lạnh đi.
“Cô cút qua đây cho tôi, sự kiên nhãn của tôi có giới hạn. Cô không có tư cách kì kèo với tôi. Nếu cô muốn sống thì phải làm theo đúng những gì tôi nói. Tôi không thích chống đối, tôi chỉ thích phục tùng.”
Châu Vũ nghe được lời này, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Cô ấy không ngừng nắm chặt tay rồi lại buông ra, cứ lặp đi lặp lại như thế không biết bao nhiêu lần.
Cô ấy muốn nói gì đó nhưng lời nói đến miệng rồi lại như cục đá nóng, làm thế nào cũng không thể nói ra nổi.
Lòng cô ấy lạnh lẽo, cuối cùng như ngã vào một hầm băng, không cách nào ấm áp trở lại.
Hai người cứ như vậy im lặng, không ai tắt điện thoại.
Cuối cùng cô ấy cũng tìm lại được giọng nói của chính mình, run rẩy hỏi: “Có phải… có phải chỉ cần tôi nghe lời anh, anh nói cái gì tôi làm cái đó thì anh sẽ cứu tôi không?”
“Đúng, nhưng…” Anh ta trâm mặc một lúc rồi tiếp tục nói: “Cái giá phải trả chưa chắc em đã chịu nổi.”
“Không, tôi có thểt”
Cô ấy vội vàng nói.
Cô ấy nhất định có thểi “Thật không? Bây giờ em đang tiếc cái mạng của mình sao?”
“Đúng vậy, tôi nghĩ đến bố mẹ, em traï tôi, tôi vẫn muốn tiếp tục đi học, tôi còn muốn… tìm được người yêu, lấy chồng rồi sinh con nữa.”