Lúc nói chuyện, giọng nói của cô còn hơi run run.
Cô siết chặt tay lại, lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cô biết Hắc Ảnh rất thông minh, nếu không anh ta không thể đùa giốn với tình cảm của cô lâu như vậy.
Nghe được câu đó, Hắc Ảnh im lặng mấy giây.
Hai người đều không nói chuyện, cả hai chỉ im lặng lắng nghe tiếng thở của đối phương qua điện thoại.
Trái tim của Châu Vũ đã nhảy lên đến tận cổ họng, giống như chỉ thêm một giây nữa là sẽ nhảy ra bên ngoài.
Mãi Hắc Ảnh không trả lời khiến cô không biết phải làm thế nào.
Cô vội vàng nói: “Chỉ cần anh đồng ý cứu tôi, chuyện gì tôi cũng đồng ý với anh.”
Hắc Ảnh nghe được câu này mới lạnh lùng lên tiếng: “Thật sao?”
“Đúng vậy!”
Cô khẳng định chắc chắn, chỉ cần cứu được Hứa Trúc Linh, cô bằng lòng bỏ ra mọi thứ.
Cảm giác tội lỗi vì đang giết người thật sự quá nặng nè, nó làm cô không thể cử động, cũng không thể hô hấp.
Châu Vũ thà chịu chết còn hơn phải mang trên vai cảm giác nặng nề đó.
Cô đang phá hủy một gia đình.
“Được, vậy cô qua đây.”
“Qua đây là qua đâu?”
ˆ. Cô vừa nói xong, đối phương đã ngắt điện thoại. Đúng lúc cô đang định gọi lại thì điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn.
Là tin nhắn Hắc Ảnh gửi tới, một địa chỉ.
Là một hội quán cao cấp, nguy nga và tráng lệ.
Châu Vũ nhìn con sư tử lớn ở trước cửa, chân cô không khỏi mềm ra.
Cô không biết điều gì đang đợi mình bên trong đó.