Đùng!
Loạn Tinh nữ hoàng cùng sư huynh tóc bạc sừng vàng trao đổi một đại chiêu, song phương đều thối lui trăm trượng, áo trên tay trái của sư huynh tóc bạc sừng vàng bị đánh nát, lộ ra một cánh tay tráng kiện, mà khăn lụa trên mặt Loạn Tinh nữ hoàng cũng mở tung, lộ ra hình dáng của nàng.
Quần áo trên người nữ hoàng không phải phàm vật, mà là lông vũ của các loại yêu thú cấp cao, sợi đan dệt mà thành, bởi vậy có thể chịu đựng lực xung kích mạnh mẽ mà không hư, nhưng khăn lụa trên mặt lại kém rất nhiều.
Tuy trên mặt nữ hoàng còn có hỗn độn khí quấn quanh, nhưng kia sao chặn được con mắt của Tinh Thần Cảnh, Hằng Hà Cảnh?
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn phía lập tức yên tĩnh lại.
Tại sao có thể có nữ nhân hoàn mỹ như vậy?
Không phải đẹp đơn giản như vậy, mà là hoàn mỹ, tìm không ra một tia thiếu sót.
Đây là một tuyệt sắc chỉ dựa vào bóng lưng, phong tình liền có thể khiến người ta mê say, hiện tại lộ ra dung nhan, còn ai có thể chống đối mị lực của nàng?
Có người ánh mắt si mê, có thì chảy nước miếng, có si ngốc nỉ non, vẻ đẹp của nữ hoàng, chính là hoàn mỹ trong lòng bọn họ, nhưng lại sống sờ sờ biến thành hiện thực.
Sư huynh tóc bạc sừng vàng nguyên bản lửa giận ngút trời, nhưng hiện tại không ngừng tiêu tan, đối mặt nữ hoàng đại nhân hoàn mỹ như vậy, ai có thể nhẫn tâm ra tay?
Nhưng Loạn Tinh nữ hoàng quan tâm những cái này sao?
Nàng cực kỳ kiêu ngạo yêu kiều, người trên thế giới này toàn bộ sùng bái mình, cúng bái mình không phải sự tình rất bình thường sao? Nàng không chút lưu tình giết ra ngoài, viên gạch bay lượn, sức chiến đấu không giảm chút nào.
Trái lại sư huynh tóc bạc sừng vàng là luống cuống tay chân, căn bản không thành chương pháp, thế thì còn đánh như thế nào?
Không mấy chiêu, hắn liền thua trận.
Không phải thực lực không địch lại, mà là căn bản vô tâm ham chiến, chỉ một lòng thưởng thức vẻ đẹp của nữ hoàng.
Nhưng hắn vì thế trả cái giá cực lớn, má phải lại bị vỗ một viên gạch:
– Danh thùy vạn cổ… Dương ngã dư gia chi uy.. Hiển hách ở trước mắt.
Thân hình của Nữ hoàng hạ xuống, bá thái thu hết, ôn nhu đứng ở bên người Lăng Hàn.
Nhất thời, tất cả mọi người dán mắt vào Lăng Hàn, tràn ngập lòng đố kị.
Đừng nói những học sinh cũ kia, ngay cả những học sinh mới cũng mỗi người nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn chết Lăng Hàn.
Mị lực của nữ hoàng quá to lớn.
– Gâu, tiểu Hàn Tử, ngươi sẽ bị Thiên Khiển, tiên tử đẹp đẽ như thế nên làm thị nữ cho bản tọa đi!
Đại Hắc Cẩu là người thứ nhất làm phản, cắn về phía cái mông của Lăng Hàn.
Lăng Hàn biết con chó hoang này xấu tính, làm sao không có đề phòng, lập tức ngưng quyền đánh tới.
Oành!
Một quyền nện ở trên mặt của Đại Hắc Cẩu, ngưng tụ lực lượng Lôi đình của Thiên uy, cho dù thể phách của Đại Hắc Cẩu kinh người, vẫn bị điện giật đến toàn thân tê dại, lông chó từng chiếc dựng thẳng.
– Ôi, ngươi cái tiểu tử ác tâm này, lại vẫn phòng bị cẩu gia, cũng quá cẩn thận, tín nhiệm cơ bản nhất giữa người và người đâu?
Đại Hắc Cẩu trả đũa, rõ ràng là nó xuất thủ trước, nhưng lại trách Lăng Hàn đề phòng mình.
– Người cùng chó trong lúc đó không cần có tín nhiệm cơ bản.
Lăng Hàn cười nói, ánh mắt đảo qua, chỉ thấy người người hận không thể ăn mình, quả nhiên, hình dáng của nữ hoàng bộc lộ, hắn liền thành công địch toàn dân.
Vậy thì chiến!
Lăng Hàn cười ha ha nói:
– Còn có ai muốn ta bò lỗ chó không?
– Hừ, truyền thống không thể bỏ, ngày hôm nay ngươi nhất định phải cúi đầu!
Một tên học sinh cũ mọc hai cánh đứng dậy, cánh chim hình dạng vẩy cá, biên giới thì vô cùng sắc bén, toả ra hàn quang như là Thần Thiết.
– Cùng tiến lên, bắt người này!
Hắn không dám bất cẩn, Loạn Tinh nữ hoàng đã dùng thực lực chứng minh tân sinh giới này nghịch thiên, hắn cũng không muốn dẫm vào vết xe đổ của Dịch Cao Ninh hay sư huynh tóc bạc sừng vàng.
Sáu cường giả Hằng Hà Cảnh đồng thời ra tay, giết về phía Lăng Hàn.
