Trong tiếng gào thét dữ dội, Doãn Chí Bình bị xử lý, máu của hắn nhuốm đỏ từng cái tên mà người ta khắc trên thạch bài.
Trận đại chiến thật khiến người ta phải kinh ngạc.
Phía này Diệp Thành cầm sát kiếm đi tới cửa địa lao của Hằng Nhạc Tông, vẻ mặt của hắn điềm nhiên không hề thể hiện bất cứ cảm xúc gì.
“Diệp Thành….”, khi thấy Diệp Thành sắp tiến vào địa lao, Sở Linh tiến lên trước kéo hắn như thể biết hắn định làm gì, những người khác như Dương Đỉnh Thiên, Thiên Tông Lão Tổ cũng nhìn theo Diệp Thành.
“Việc giết người để ta làm”, Diệp Thành thản nhiên lên tiếng, nói rồi hắn nhấc chân bước vào địa lao.
“Tha….tha cho chúng ta, tha cho chúng ta đi mà”, thấy Diệp Thành cầm sát kiếm đi tới, Thanh Dương Chân Nhân, Triệu Chí Kính khẩn cầu. Mặc dù bọn họ biết cũng chỉ là vô ích nhưng bọn họ vẫn mang theo hi vọng.
Diệp Thành không nói gì, từ từ đi tới, bước chân chậm rãi, nghe tiếng cầu xin của phía Thanh Dương Chân Nhân, hắn như thể không nghe thấy, liên tục vung sát kiếm.
Lúc này, hắn máu lạnh hơn bất cứ ai, phía sau hắn là một loạt những dấu chân máu, mỗi lần vung kiếm đều có cả loạt người ngã vào vũng máu, cho dù là chết thì trong đôi mắt của bọn họ cũng mang theo cái nhìn kinh hãi.
Có làm thì phải trả!
Giọng nói của Diệp Thành vang vọng khắp địa cung, tay bọn họ đã nhuốm máu thì đương nhiên phải nghĩ tới kết cục của ngày hôm nay.
A….A….!
Trong địa cung vang vọng tiếng gào thét chói tai khiến người ta nghe mà run rẩy như thể bên trong địa cung là địa ngục vậy.
Haiz!
Phía Dương Đỉnh Thiên lại lần nữa thở dài. Đây chính là sự thảm khốc của vũ lực. Không biết từ bao giờ tiếng gào thét mới ngưng lại.