– Kỳ thật Tuân Lệ Lệ ngươi coi như cũng là một nữ nhân thông minh, biến Chu Đại Thông thành phế nhân rồi thu dưới trướng, Hổ Vạn Cầu vẫn âm thầm vấn vương ngươi, ngay cả Vi Đình cũng là nam nhân của ngươi. Xem biểu hiện thì tất cả nhân vật trọng yếu đều phải nghe lệnh ngươi. Chỉ là ngươi cũng không ngờ tới, Vi Đinh là người ngươi tín nhiệm nhất, từ ba năm trước đã chán ghét nữ nhân vô sỉ còn tự cho là nhã lệ thoát tục của ngươi, cam tâm sẵn sàng góp sức với ta. Gần đây, ngươi còn muốn muốn thế lực bên ngoài đối phó với ta, còn định dùng Tần Tiêu miệng còn hôi sữa kia đến tính kế ta. Ngươi cũng đã biết rồi đấy, những việc làm của ngươi, cản bản không có cái nào có thể thoát khỏi đôi mắt của ta!
Dứt lời Từ Tiểu Nguyệt dùng chân nâng mặt Tuân Lệ nâng lên, chỉ một ngón tay về phía Tần Tiêu:
– Tuân Lệ Lệ, ngươi có phải rất ngạc nhiên hay không, ngươi sắp bị ta giết, Tần đại nhân của ngươi, vì sao còn không ra tay giúp ngươi? Hỏi con rể tốt của con gái ngươi một câu, cuối cùng là xảy ra chuyện gì. Xem như năm đó cũng có công lao, ta ban thưởng cho ngươi được chết nhắm mắt.
Tuân Lệ Lệ một mực không ngừng run rẩy, trên đầu trên mặt dính đầy vết máu cùng bụi bẩn, chậm rãi ngước đầu, nhìn về phía Tần Tiêu.
Mặc Y cùng Tử Địch đồng thời phát ra âm thanh kinh ngạc khẽ hỏi:
– Con rể? Cái mà là con rể chứ?!
Lúc này trên mặt Tần Tiêu sớm đã khoác lên một bộ mặt giận dữ như có như không, hai con mắt híp lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Trời đã sáng rồi.
Vài tiếng gà gáy thông báo bình minh từ xa truyền đến.
Tần Tiêu quay đầu, con mắt đang híp lại từ từ mở to ra, bắn ra sát khí lạnh thấu xương:
– Mặc Y, Tử Địch các ngươi nghe cho kỹ. Trước mắt người trong vũng máu này là mẹ ruột của các ngươi. Người giết mẹ ruột của các ngươi, một tháng trước, cấu kết với Vi Đình giết phụ thân Hổ Vạn Cầu của các ngươi. Sau đó, bọn họ còn muốn nhốt Tần Tiêu thật lại, lấy một tên giả trang ta để lên sân khấu.
Hai tỷ muội đồng thời kêu lên sợ hãi:
– Ngươi nói cái gì?!
Vi Đình không khỏi hoảng sợ nói:
– Mã Nam lớn mật, dám gọi thẳng tục danh của ta…. Ngươi, ngươi làm sao có thế biết những chuyện này của ta chứ?!
Hai tay Tần Tiêu nắm lại thành quyền, tức giận trừng mắt nhìn Vi Đình cùng Từ Tiểu Nguyệt:
– Từ Tiểu Nguyệt, Vi Đình, bản quan nghĩ trò chơi này cũng nên kết thúc được rồi!
Mặt của Từ Tiểu Nguyệt trong nháy mắt trở nên tái xanh, toàn thân không tự chủ lui về phía sau Vi Đình cùng Chu Đại Thông, đôi môi run rẩy, kinh hoảng quát khẽ:
– Ngươi…Ngươi là Tần Tiêu thật?!
– Cái gì?! Đều đó không có khả năng!
Vi Đình và Chu Đại Thông cùng nhau la hoảng lên, hai người bày ra một tư thế lá chắn, chắn Từ Tiểu Nguyệt ở sau lưng. Chu Đại Thông mở to hai mắt ra nhìn:
– Hắn làm sao có thể, từ trong bãi lau sậy đi ra được! Ngay cả thuyền cũng không có, chẳng lẽ hắn có thể bay sao?!
Bảy tử sĩ nhanh chóng di chuyển, bảy chuôi trường dao làm thành một cái hình quạt, vây bọn người Tần Tiêu cùng Mặc Y vào trung tâm.
Tuân Lệ Lệ nằm trên mặt đất, đột nhiên cười như điên, sau đó lại kịch liệt ho khan:
– Tốt! Tốt lắm tốt lắm! Kế trong kế, tất cả mọi người chúng ta, đều bị Tần Tiêu tính kế! Từ Tiểu Nguyệt, cuối cùng ngươi cũng không có kết cục tốt!
Hai mắt Từ Tiểu Nguyệt trừng trừng, quát to:
– Tiện nhân, chết đến nơi còn bịa đặt lung tung! Tần Tiêu, ngươi đơn phương độc mã, cũng dám xưng bản quan với ta sao!