Dù cho giọng nói kia của anh làm cho người nghe quá sợ hãi!
Trong trí nhớ của cô, Thịnh Thế hỏi cô có làm sao không đã biến mất vô cùng xa xôi rồi.
Cố Lan San ngây ngốc lắc đầu.
Thịnh Thế lại nhìn chằm chằm khuôn mặt của Cố Lan San, mày cau lại.
Trong lòng Cố Lan San cả kinh, sẽ không phải bây giờ anh muốn phát hỏa chứ…
Thịnh Thế bỗng giơ tay lên, Cố Lan San cho rằng anh muốn đánh mình nêntheo bản năng nhắm mắt lại, thế nhưng tay Thịnh Thế lại nhẹ nhàng chạmvào mặt cô, Cố Lan San chớp chớp mắt, nhìn gương mặt của Thịnh Thế liềnnhìn thấy đáy mắt anh đang bốc cháy một tầng lửa, anh nhìn chằm chằm CốLan San, giọng nói âm trầm hỏi: “Trên mặt là do ai đánh?”
Nói xong Thịnh Thế liền kéo Cố Lan San, hướng về phía mấy người họ Vương kia: “Các người tìm rõ cho tôi, cuối cùng là ai ra tay!”
Bề ngoài Thịnh Thế xem ra tác phong vẫn nhanh nhẹn, ưu nhã tự nhiên, khí thế mạnh mẽ, vẻ mặt bình tĩnh, thực ra trong lòng cả người anh đã sớmbùng nổ rồi.
Chán sống sao, cũng dám đánh người của anh!
Anh thực sự vô cùng muốn giết người rồi!
Khi Cố Lan San bị người ra mạnh mẽ xé quần áo, đáy lòng vô cùng sợ hãi,còn vùng vẫy tránh né, có chỗ nào để chú ý xem là ai đánh mình, cô vừađịnh nói không biết nhưng nhìn đến biểu tình âm u của Thịnh Thế thì liền lập tức nghĩ đến bản thân đã cắn vào cánh tay của người kia một cái,nhanh chóng chữa lại: “Khi hắn xé quần áo của tôi, tôi có cắn hắn mộtcái, tôi cũng không biết hắn lớn lên trông như thế nào cả…”
Thịnh Thế nghe được như vậy thì càng tức giận, xe quần áo? Xé quần áo? Xé quần áo!
Lúc này Thịnh Thế mới quay đầu nhìn quần áo của Cố Lan San thì phát hiện ống tay áo sơ mi đã rách ra một lỗ lớn, anh cầm thấy được từng sợi dâytrong lòng thoáng cái liền ầm một tiếng mà bị đứt đoạn, hiện tại khôngphải anh muốn giết người mà anh thật sự phải giết người rồi!