– Gia tinh Hokey bị Bộ kết án về tội ngộ sát nữ chủ nhân vì bỏ nhầm thuốc độc vào ly ca cao cho bà ta uống buổi tối.
– Không lẽ nào! – Harry giận dữ kêu lên. – Bộ nghĩ mụ quá già và lẩn thẩn à? Không! Con dám chắc chắn mọi việc đều do Voldemort gây nên!
– Chính xác. Chiếc cúp và mề đay cũng biến mất. Mất một thời gian người nhà Smith mới biết được việc này, bởi vì bà ta có quá nhiều chỗ giấu của, và luôn bo bo canh giữ bộ sưu tập. Trong khi đó, anh chàng điển trai đã tài tình quyến rũ bà ta nghỉ việc và biến mất không lí do. Đó là lần cuối cùng họ nghe đến cái tên Tom Riddle trong thời gian rất dài.
– Hắn biến chúng thành những Trường Sinh Linh Giá của mình rồi phủi tay đi mất.
Harry nhăn mặt trước cái ý nghĩ đó của mình.
– Cụ còn ký ức nữa phải không ạ? Của chính cụ, về Tom Riddle.
– Con nói đúng đấy Daisy à. Chuyện này xảy ra 10 năm sau đó..
Chúng tôi lại dấn sâu vô khối bạc sóng sảnh, đáp xuống đúng cái văn phòng 3 thầy trò vừa rời khỏi. Con phượng hoàng Fawkes đang sung sướng ngủ vùi trên nhánh cây và đằng sau cái bàn làm việc là 1 cụ Dumbledore, trông rất giống cụ Dumbledore đang đứng bên cạnh tôi và Harry lúc này, nhưng cả 2 bàn tay cụ thì vẫn còn lành lặn, không bị thương tổn và gương mặt của cụ có lẽ ít nếp nhăn hơn. Điểm khác biệt giữa văn phòng này với văn phòng thời hiện tại chỉ là trong quá khứ thì có tuyết rơi. Những đốm tuyết li ti màu lam nhạt bay lơ lửng trong bóng đêm bên ngoài và đọng lại thành lớp dày trên gờ cửa sổ.
Cụ Dumbledore trẻ dường như đang chờ đợi điều gì đó. Quả đúng như vậy, chỉ một lát sau khi 3 thầy trò đến, có tiếng gõ cửa.
– Mời vào.
Harry thốt lên 1 tiếng kêu kinh ngạc bị nén lại vội vàng. Voldemort bước vào phòng, nét mặt không phải là nét mặt mà tôi đã nhìn thấy năm ngoái: Nó chưa hẳn đã giống rắn, đôi mắt chưa đỏ ngầu, bộ mặt chưa trơ trơ như mặt nạ, nhưng hắn đã không còn là 1 Tom Riddle đẹp trai ngày nào nữa. Dường như mặt hắn đã bị phỏng hay bị gì đó làm nhòa đi. Nét mặt hắn căng như bôi sáp và méo mó quái đản, tròng trắng của đôi mắt giờ đây mang cái nhìn khát máu thường xuyên, mặc dù đôi con ngươi chưa bị chẻ đôi như Voldemort của bây giờ. Mặc 1 tấm áo chùng đen dài, mặt hắn nhợt nhạt như tuyết đọng long lanh trên vai.
Cụ Dumbledore ngồi sau bàn làm việc không tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả. Hiển nhiên cuộc viếng thăm này đã có hẹn trước.
– Chào em, Tom. – Cụ Dumbledore trẻ nói, vẻ dễ dãi. – Em không ngồi sao?
– Cám ơn.
Voldemort ngồi xuống cái ghế mà cụ Dumbledore chỉ. Hắn bắt đầu cuộc trò chuyện, giọng hơi cao và lạnh hơn trước đây:
– Tôi nghe ông đã trở thành hiệu trưởng. 1 sự lựa chọn xứng đáng.
– Thầy mừng là em tán thành. Em có muốn uống chút nước không?
Cụ Dumbledore trẻ mỉm cười.
– Thế thì tốt lắm. Tôi vừa có 1 hành trình dài.
Không đáp lại, cụ ấy đứng dậy và lướt tới bên cái tủ hiện nay cụ để chậu Tưởng ký, cái tủ mà vào thời đó, cụ lại để đầy những chai rượu. Sau khi đưa cho Voldemort 1 ly rượu và tự rót cho mình 1 ly, cụ trở lại sau bàn làm việc.
– Vậy là.. vì lý do gì mà thầy có cái hân hạnh này?
Voldemort không trả lời ngay, chỉ hớp từng ngụm rượu.
– Người ta không còn gọi tôi là “Tom” nữa, vì bây giờ tôi được biết đến như..
– Thầy biết, phải, thầy tất nhiên có biết đến danh hiệu mà người ta gọi em..
Cụ Dumbledore trẻ vẫn mỉm cười thoải mái.
* * * Nhưng thầy e là đối với thầy, em vẫn luôn là Tom Riddle. Đó là 1 trong những điều dễ nổi sùng nhất với các ông giáo già, e rằng những người như thầy sẽ không bao giờ quên hẳn thuở ban đầu trẻ trung của công việc đã gánh vác cả đời.
Nói rồi cụ ấy nâng ly lên như thể chúc tụng Voldemort trong khi gương mặt hắn thì vẫn trơ trơ không biểu cảm. Tuy nhiên, tôi có thể cảm thấy không khí trong phòng thay đổi một cách tinh tế: Việc cụ Dumbledore từ chối xưng hô bằng cái tên Voldemort tự chọn cũng chính là sự từ chối việc Voldemort ra điều kiện cho buổi gặp mặt ngày hôm nay, và, tôi có thể nói, Voldermort cũng hiểu như vậy.
– Tôi ngạc nhiên là ông còn ở lại đây lâu như vậy. – Voldemort nói sau một lúc im lặng. – Quả thật, tôi luôn luôn không hiểu tại sao 1 pháp sư như ông lại không bao giờ ước ao rời khỏi trường.
– À.. – Cụ Dumbledore trẻ cất tiếng, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm. – Đối với 1 pháp sư như bản thân thầy thì không có gì quan trọng hơn là lưu truyền những kỹ năng cổ điển, giúp sức mài giũa những khối óc non nớt. Nếu thầy nhớ đúng, có lần, em cũng đã nhìn thấy sức hấp dẫn của nghề nhà giáo.
– Tôi vẫn còn thấy. Và tôi chỉ không hiểu tại sao ông, người rất thường xuyên được Bộ hỏi xin ý kiến, và cũng là người đã 2 lần, tôi nghĩ vậy, được mời ra giữ chức Bộ trưởng, lại có những hành động như vậy..
– Thực ra thì đã 3 lần, nếu tính thêm lần mới đây nữa. Nhưng công việc ở Bộ chưa bao giờ cuốn hút thầy như 1 sự nghiệp. À phải, còn 1 điểm mà thầy nghĩ là thầy trò ta giống nhau.