“Sao nay cậu hiền vậy?” Đại Lợi còn tưởng nghe xong câu có hai chữ “phu nhân” vừa rồi của chủ nhân, hắn liền nhào tới xé xác người ta chứ.
Trương Viễn Hoài đang trên đường trở về Độc Minh giáo tìm về phía rừng trúc của Mộc Tố, bình thản đáp: “Tao đã quá mệt mỏi với mấy trò cẩu huyết này rồi. Nếu anh ấy chỉ muốn bày trò, tao sẽ cho anh ấy một trận nhớ đời. Còn nếu anh ấy thực sự muốn cưới ả, vậy thì ngày họ thành thân tao xuất hiện xé xác cả hai một lượt cũng không muộn.”
Đại Lợi rùng mình cảm thán: “Thấy ghê.”
Chủ nhân thấy chưa, hậu quả của việc dồn người yêu vào kịch bản máu chó quá nhiều đó.
Trương Viễn Hoài mới đến ngôi nhà trúc của Mộc Tố, từ xa đã thấy Niệm Ái chăm chỉ ngồi đốn củi như con con sen kiêm chó canh cửa.
Nó cũng thấy hắn, vì vậy vừa chẻ củi vừa hỏi: “Kiếm tui chi?”
Trương Viễn Hoài: “…” Gì zậy má, ai kiếm mày? Thực sự xem chỗ này là nhà mày à?
“Tao đến tìm em gái.”
Niệm Ái vẫn nhây: “Vâng, em đây.”
Trương Viễn Hoài khinh bỉ éo thèm đôi co với nó, thẳng thừng đi vào, sau đó lại mang khuôn mặt khinh bỉ x2 đi ra.
Cmn quỷ nhỏ này làm gì Mộc Tố mà sắp chiều tới nơi rồi con bé vẫn chưa tỉnh ngủ vậy?!!
“Kiếm tui chi nè?” Niệm Ái lắc lắc cái đầu, tỏ vẻ bất lực như thể muốn nói “Ông lì vl, tui đã nói rồi mà.”
“Vậy thì nhờ mày điều tra giúp tao đi.” Hắn nói xong câu đó liền đến gần Niệm Ái rồi cúi đầu xuống, lẩm bẩm vào tai nó.
Niệm Ái rõ rằng đã nổi lên hứng thú nhưng bản tính hám lợi vẫn muốn mặc cả một phen.
“Lấy gì trao đổi?”
“Mày làm được thì có thể ở đây, không làm được thì cút về cung.” Trương Viễn Hoài cười “hiền từ” nói.
Niệm Ái oán hận: “Quả nhiên là gian tặc.”
Trương Viễn Hoài đi rồi, Niệm Ái vừa hát vừa ôm củi vào nhà bếp. Khi nó đi ra, trên tay xuất hiện thêm một khúc dây lụa đỏ, biểu cảm xuân phong đắc ý tiến thẳng về phòng ngủ của Mộc Tố.
Lúc Mộc Tố tỉnh dậy, cẳng tay cong lên, tay áo tụt xuống lộ ra làn da trắng muốt mịn màng. Hóa ra là hai tay nhóc đã bị con quỷ háo sắc Niệm Ái trói trên thành giường rồi.
“Người làm gì vậy?” Nhóc nhìn Niệm Ái nãy giờ cứ liên tục nuốt nước bọt mà sợ muốn chớt.
Niệm Ái cười d*m: “Chuẩn bị khai tiệc chiều a~”
Mộc Tố khóc trong lòng nhiều chút, bộ dạng run rẩy đáng thương: “Thần không cần ăn chiều, thần no rồi…Áh!”
Niệm Ái bỗng nhiên bắt lấy chân nhóc, cái tay của nó hư hỏng mơn trớn ngày một lên cao, giọng nói không biết vì cố ý hay n*ng thật mà rõ trầm: “Muội còn đang lớn, không được bỏ bữa đâu nha~”
Mộc Tố hoảng loạn: “Bỏ được mà… Á đừng sờ nữa, bỏ chân muội ra đi.”
Tiếng lòng của nhóc: Trời ơi, cứu tui trời ơi.
Đêm qua nói cái gì mà muốn tâm sự dưới ánh trăng, chuốt rượu nhóc muốn hồn lìa khỏi xác. Bây giờ lại bắt trói nhóc là ý gì đây?
Chẳng lẽ hôm qua ướp rượu là để nay thịt hả huhu?
“Ngoan nào cục cưng, nói ta nghe bí mật của nghĩa phụ muội đi.”
Mộc Tố còn đang có biểu tình khóc thét, thoắt cái đã tỏ ra kiên quyết đáp: “Không được!”
“Hửm?” Niệm Ái cười nguy hiểm, sau đó là tiếng hét vì giật mình của Mộc Tố, nhóc nhìn mớ y phục của mình hi sinh trên tay Niệm Ái mà khóc ròng: “Bệ hạ, người, đừng có lưu manh như vậy mà!!!”
“Ha ha.” Niệm Ái cười yêu chiều, vì biểu cảm kinh hồn tán đảm của Mộc Tố quá đáng yêu mà không kìm được lòng hôn xuống trán nhóc một cái.
Mộc Tố ngượng chín mặt.
Niệm Ái hài lòng, nâng cầm nhóc để xem rõ hơn khuôn mặt đỏ ửng đó, nụ cười gian tà nở trên môi: “Muội không nói cũng được. Ta, không, ép, đâu~~”
Dứt lời nó không đợi Mộc Tố hồi đáp liền cúi đầu muốn hôn xuống.
“Á á muội nói! Muội nói mà!” Thời điểm Mộc Tố đầu hàng, môi hai người đã gần trong gang tắc. Nhóc mắng thầm trong lòng mấy tiếng, như vậy mà nói không ép hả huhu?
Niệm Ái phì cười, cái tay lưu manh xoa đầu con nhóc mấy cái rồi thuận thế nghiêng người nằm bên cạnh Mộc Tố. Lúc này Mộc Tố mới bớt căng thẳng, bắt đầu kể cho nó tất cả sự tình về Tề Niên mà nhóc biết.
“Những cái này là trong lúc Nhị trưởng lão say rượu kể cho muội nghe, muội không đảm bảo độ tin cậy đâu.”
“Ngoan lắm.” Niệm Ái cưng chiều nhéo mũi nhóc một cái, Mộc Tố không quen cảm giác này, biểu cảm kìm nén, chịu đựng. Bỗng nhiên ‘chụt’ một tiếng, cuối cùng môi nhóc vẫn bị vị Nữ đế khùng điên kia áp lên.
Dù chỉ là một thoáng ngắn ngủi cũng đủ để thiếu nữ chưa trải sự đời như nhóc ngại nóng bừng mặt.
Niệm Ái ngăn Mộc Tố giấu mặt trong chăn làm con đà điểu chạy trốn, vừa cười cưng chiều vừa mùi mẫn nói: “Ngày muội tròn mười tám, muội sẽ hoàn toàn thuộc về ta.”
Mộc Tố: “???”
Kể từ đó, tuổi mười tám trở thành cột mốc đáng sợ nhất trong đời Mộc Tố, càng gần đến ngày đó nhóc càng sợ hãi bất an haha.