Lâm Hiên phun ra một ngụm linh khí vào trong, Bích Huyễn U Hỏa sau khi hấp thu thì lập tức cháy bùng lên trên bàn tay.
Lúc này pháp bảo cổ quái kia đã đi tới trước mặt. Mắt thấy đạo sáng vàng sắp tới thân thể. Thần sắc Lâm Hiên không kinh không hỉ đưa tay ra bắt lấy pháp bảo kia.
“Muốn chết!”
Thấy cảnh này Chu Miện kinh hãi gầm lên, sau đó trên mặt lộ vẻ dữ tợn. Tên Lâm Hiên này quả là lớn gan a? Dù không biết trên tay hắn là hỏa diễm gì nhưng dù là Nguyên Anh kỳ lão quái cũng không có khả năng dùng tay mà đón đỡ pháp bảo của y như vậy. Tên thiếu môn chủ này quả là lão ông còn chê mạng dài.
Hai tay Chu Miện bấm niệm pháp chú, linh lực cả người chợt cuồng tăng. Ma khí tỏa ra tựa như vô số xúc tu nhỏ chằng chịt khắp người.
“Biến!”
Theo một tiếng thét to của y. Pháp bảo kia chưa tới mà đã bành trướng thanh thế kinh người. Có điều Lâm Hiên vẫn không chớp mắt, đưa hữu thủ ra như mò trăng trong giếng đem pháp bảo bắt lại.
Chỉ thấy trên không trung linh quang đan chéo giằng xé nhau. Hai quầng sáng xanh vàng lấp lánh không thôi bao phủ quanh thân hình Lâm Hiên. Chu Miện thấy thế thì thở phào một cái, trên mặt lộ ra chút đắc ý.
Y phát ra thần thức đang muốn tìm kiếm tung tích Tào Nguyệt thì dị biến nổi lên.
Lại nói nhất kích toàn lực của Chu Miện thanh thế đâu phải nhỏ nhưng nếu muốn đả thương Lâm Hiên thì có phần như thiên phương dạ đàm.
Lâm Hiên nếu muốn đón đỡ cũng có nhiều cách. Nếu hắn không nắm chắc sao có hành động lỗ mãng như vậy.
Chỉ thấy ánh sáng vàng đã tắt. Pháp bảo cổ quái linh tính đại mất, bị Lâm Hiên dễ dàng nắm trong tay. Hắn không có tổn thương mảy may. Ngược lại những tiếng xèo xèo nhỏ vang lên. Mặt ngoài pháp bảo đã bắt đầu tan chảy ra.
Bích Huyễn U Hỏa ngoài độ nhiệt cực cao còn hàm chứa kịch độc kinh hãi nhân tâm. Đừng nói là thân thể tu sĩ mà dù là pháp bảo cứng rắn cũng sẽ bị ăn mòn.
Giống như đem thiết tinh bỏ vào cường toan (2). Lúc này mặt ngoài pháp bảo còn xuất hiện bọt khí lớn nhỏ, ngày càng bị hòa tan thêm.
Chu Miện quá sợ hãi gần như không thể tin nổi. Tuy nhiên người này phản ứng cũng nhanh chóng. Giơ hai tay bấm tay niệm pháp chú muốn triệu hồi pháp bảo.
Đáng tiếc đã muộn, Bích Huyễn U hỏa trong tay Lâm Hiên như cái rọ, sao có thể để con cá là pháp bảo thoát ra được.
Chu Miện không ngừng biến đổi mấy lần pháp ấn nhưng không chút tác dụng. Tâm thần liên hệ giữa y và pháp bảo ngày một khó khăn.
Lâm Hiên lộ vẻ cười nhạo nhìn qua y rồi năm ngón tay bóp lại. Oanh một tiếng. Bích Huyễn U Hỏa hừng hực đốt cháy đem bọc lấy toàn bộ pháp bảo.
“A!”
Hai tay Chu Miện ôm lấy đầu gào thét. Bảo vật cổ quái này chính là bổn mạng pháp bảo mà y dày công luyện chế trăm năm. Bây giờ bị hư hại nặng như vậy khiến tâm thần y hao tổn không nhỏ.
Thừa dịp y đang choáng váng Lâm Hiên định ra tay đoạt mạng y thì bỗng nhiên lại nhíu mày buông tay.
“Thiếu gia.”
Một làn u hương thổi qua. Nguyệt Nhi đã tới bên cạnh hắn.
“Ngươi làm tốt lắm”.
“Thiếu gia quá khen, chỉ là tiện tay không tốn bao nhiêu sức lực.” Lời này Nguyệt Nhi khẽ cười đáp.
“Ừm. Tù binh chưa chết chứ?”
“Thiếu gia yên tâm. Ta biết phân nặng nhẹ. Chỉ là đem pháp lực toàn thân của ả phong tỏa lại. Chỉ là tạm thời ngất đi.”
Lâm Hiên gật đầu lại chuyển sự chú ý sang đối thủ trước mắt. Vừa rồi hắn ngừng công kích là do phát hiện đố phương có chút quỷ dị.
Sau khi pháp bảo bị hủy, toàn thân Chu Miện bắt đầu run rẩy như trúng tà.
Bọt mép trong miệng hắn sùi ra. Khuôn mặt nhăn nhúm vặn vẹo dường như đang thống khổ vô cùng.
Điều khiến Lâm Hiên cảm thấy kinh ngạc là ma khí trên thân y đảo lộn không ngừng.
“Tình huống này là triệu chứng y sắp tẩu hỏa nhập ma!”
Lâm Hiên sờ cằm lẩm nhẩm. Lúc trước hắn đã có chút tò mò. Một tu sĩ chính đạo mà lại tinh thông ma công như vậy. Quá nửa là đối phương đã sử dụng một kỹ xảo mượn lực nào đó.
Cụ thể thế nào thì Lâm Hiên không rõ ràng nhưng chính ma xung khắc như nước với lửa. Kỹ xảo nào cũng có lưu lại mầm họa.
Tẩu hỏa nhập ma?
Hừ. Cuối cùng là tự mình hại mình.
Đối với tu sĩ mà nói, tẩu hỏa nhập ma chính là hiểm cảnh đáng sợ nhất trên tiên đạo. Tuy vậy kết cục cuối cùng cũng không giống nhau.
Nặng thì cứ thế mà ngã xuống còn nhẹ thì trở thành cuồng nhân. Nghe nói may mắn nhất là bán thân bất toại, pháp lực bao năm khổ tu bị mất hết.
Lâm Hiên khẽ nhếch môi nhưng rất nhanh vẻ mặt hắn lại trở nên ngưng trọng.
Chỉ thấy Chu Miện thở hổn hển, linh lực toàn thân hỗn loạn. Nhưng khiến Lâm Hiên cảm thấy kinh hãi là ma khí trên người y đang không ngừng gia tăng.
Phốc…
Theo ma khí trào dâng thân thể Chu Miện bắt đầu to thêm, y phục bị rách lộ ra da thịt như màu đồng cổ. Nhưng khiến người kinh hãi là những đạo hắc khí như độc xà quấn quanh ngoài thân thể y không ngừng uốn lượn.
Huyết mạch cùng kinh mạch nhô lên cực kỳ quỉ dị.
Nhưng biến hóa này chỉ là mới bắt đầu…
Gương mặt Chu Miện đã hoàn toàn méo xệch. Mồ hôi trên trán rỉ ra như mưa. Phù một cái, y há to miệng phun ra một ngụm tinh huyết.
Tinh huyết kia vừa bắn ra lập tức đã bị những độc xà kia hấp thu sau đó biến thành từng đạo ma khí màu đỏ đen. Chu Miện nhanh chóng dùng mũi hít chúng vào trong bụng.
Rồi xương cốt toàn thân y kêu lên răng rắc, thân thể càng bành trướng thêm kinh dị. Mà ở nơi ngực và bụng lại xuất hiện một tầng vảy màu đỏ rất quái dị.
“A!”
Hai cánh tay lực lưỡng của Chu Miện dang ra, mồm rống lên giận dữ. Trên trán gân xanh nổi chằng chịt. Một cái xương gai như cái sừng dài mấy tấc bắt đầu mọc ra trên đó.
Thấy cảnh này Lâm Hiên trợn mắt kinh hãi. Kiến thức hắn vốn không tồi nhưng chưa từng nghe tu sĩ tẩu hỏa nhập ma lại phát sinh ra dị trạng này.
Chu Miện đã biến thành quái vật hay chưa thì rất khó nói nhưng bây giờ tên gia hỏa này đương nhiên không dễ đối phó. Lâm Hiên từ tò mò đã chuyển sang kinh ngạc.
Đương nhiên hắn không để đối phương biến thân hoàn toàn.
Một tia lo lắng thoáng hiện trong mắt, Lâm Hiên đưa tay điểm một cái. Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm trên đỉnh đầu lập tức hóa thành một vệt sáng, như tia chớp lóe lên giữa trời đêm ra sức chém xuống đối phương.
Khoảng cách hơn trăm trượng trong chớp mắt đã thu hẹp lại.
Lúc này thần sắc Chu Miện vẫn đang cực kỳ thống khổ, mắt thấy kiếm tiên chỉ cách đỉnh đầu một khoảng nhỏ thì y đột nhiên ngẩng đầu lộ vẻ dữ tợn, giơ tay phát ra một quyền xé gió đánh vào kiếm tiên.
Phanh một tiếng. Ánh sáng xanh chợt lóe rồi tinh huyết bắn tung tóe.
Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm bị đánh bay trở về nhưng Chu Miện thảm hại không kém, Từ khuỷu tay trở xuống của tay phải đã bị chém dọc thành hai nửa lủng lẳng rất đáng sợ.
Thấy vậy Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra. Quái vật kia dù hung hãn nhưng dường như đã mất đi linh thức, dám thấy thân thể huyết nhục mà đón đỡ pháp bảo.
Lâm Hiên vẫy tay một cái đem kiếm tiên bay về. Hắn phun ra một ngụm tinh khí vào đó. Tiên kiếm lập tức phát ra ánh sáng chói lòa. Đón gió rất nhanh biến thành một Cự kiếm màu lam dài tới bảy tám trượng.
“Đi!”
Theo một tiếng khẽ quát của hắn. Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm mang thanh thế kinh người gào thét lần nữa bổ xuống.
Lúc này toàn thân Chu Miện vẫn đang run rẩy, nhưng khi ngẩng đầu lên thì ánh mắt y cùng Lâm Hiên giao nhau. Trong lòng Lâm Hiên lập tức nổi hàn khí.
Đáy mắt Chu Miện đã biến thành màu đen thẫm. Giống như là ma vực sâu thẳm trong truyền thuyết. Bên trong tràn đầy sự điên cuồng nhưng lại có linh trí.
Chẳng lẽ gia hỏa này chưa mất đi linh thức?
Đối mặt với Cự kiếm kinh người, Chu Miện không đón đỡ như trước mà há miệng phun ra một đạo sáng màu đen.
Đạo sáng kia phát tán bành trướng cỡ hơn trượng. Sau đó vặn vẹo một thoáng đã biến thành một con Ngô công cực lớn ngăn trở Phiêu Vân Lạc Tuyết kiếm. Nhất thời hai đạo sáng xanh đen bay lượn giằng co trên không.
Đây là thần thông gì?
Lâm Hiên nhíu mày nhưng tay lại không chậm, tiếp tục đem linh lực rót vào thú hồn bảo. Ngọc địch hơn thước lập tức cuồng tăng biến thành một Cự mãng thân thể xanh biếc dữ tợn. Cự Mãng há to cái mồm rộng đỏ au như chậu máu nuốt vân nhả vụ, bay qua hợp sức cùng Tiên kiếm cắn xé Ngô công.
Thấy thế trong mắt Chu Miện lóe lên dị sắc. Tay phải đang bị thương lại toát ra ma khí dày đặc. Vô số những mảnh huyết nhục vụn vỡ đang dính ở hai nửa cẳng tay bỗng như ma trùng ngọ nguậy không ngừng, tự động đem hai nửa cánh tay gắn lại quỉ dị vô cùng.
Lâm Hiên thầm hít một hơi lạnh. Từ trên người gia hỏa này hắn đã ứng được một luồng tức khí nguy hiểm. Hiển nhiên đối phương đã không còn là Chu Miện mà đã trở thành một quái vật vô danh cực kỳ đáng sợ.
“Nguyệt Nhi, động thủ cùng ta sát diệt tên này.”
“Dạ Thiếu gia!”
Nguyệt Nhi gật đầu đem Thú Hồn Phiên cầm trong tay rồi truyền pháp lực rót. Ma khí bên trong cuồn cuồn phun ra bao bọc thân hình thiếu nữ. Bên trong ma vụ lại có tiếng thú rống thê lương truyền ra.
Lâm Hiên cũng không ngừng nghỉ, từ trong tay áo lấy ra một cái hồ lô cỡ nắm tay. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
“Lên!”
Lâm Hiên ném hồ lô lên đỉnh đầu rồi hai tay đánh ra một đạo pháp quyết. Linh quang chợt lóe, hồ lô đã biến thành màu đỏ tươi, thể tích cũng tăng lên rất nhiều.
Hai tay hắn vung lên như ảo ảnh, không ngừng biến đổi hơn mười pháp ấn. Từ các đầu ngón tay bắn ra những đạo chỉ quang màu xanh mang theo linh lực vô cùng tinh thuần vào hồ lô.
Hồ lô sau khi hấp thu thì phân ra làm ba, rồi tiếp tục phân ra làm chín.
“Đi!”
Nương theo linh khí kinh người. Chín đạo sáng to cỡ cánh tay hài nhi từ trong các hồ lô phụt ra.
Các đạo sáng có màu đỏ tươi, bên ngoài còn có hỏa diễm cùng điện hồ chớp lòe.
Bên cạnh hắn là đóa ma vân cuồn cuộn phun ra vô số đạo sáng, hỏa cầu cùng phong đao. Uy lực tuy không bằng cổ bảo nhưng thanh thế cũng khiến người líu lưỡi.
Đối mặt với sự giáp công của hai chủ tôi Lâm Hiên. Trên mặt Chu Miện cuối cùng lộ ra chút sợ hãi. Nhưng hắn không tránh qua mà hành sự rất quái đản.
Hắn dang hai tay tay ra sức đấm vào ngực. Cùng với ma khí bốc lên ngùn ngụt là một tên hài nhi đen thui xuất hiện trên đỉnh đầu.
Hài nhi chỉ cao cỡ nửa thước nhưng khuôn mặt giống Chu Miện như tạc. Tại tâm mi cũng có một cái sừng sắc nhọn.
Ánh mắt hài nhi vô cùng tà ác, lạnh lùng nhìn Lâm Hiên.
Một cỗ hàn khí bao phủ khắp châu thân, Lâm Hiên như đứng dưới một thác nước lạnh. Sắc mặt hắn bỗng chốc khó coi tới cực điểm.
Đây là …Nguyên anh?
“Thiếu gia. Tình huống có vẻ không ổn. Hay là chúng ta tạm thời rời khỏi nơi này?” Âm thanh của Nguyệt Nhi truyền tới tai hắn. Hai người thật không ngờ Chu Miện sau khi tẩu hỏa lại sinh ra dị biến đáng sợ như vậy.
Chú thích (1) Múa rìu qua mắt thợ.
Lỗ Ban là người nước Lỗ, thời Xuân Thu. Theo truyền thuyết ông là thợ thủ công giỏi, rất giỏi kiến trúc và điêu khắc, kì nghệ tuyệt thế vô song. Mọi người đều tôn ông làm tổ sư nghề thợ mộc.
Nhà thơ Lý Bạch nổi tiếng đời Đường, tự Thái Bạch hiệu là Thanh Liêm Cư Sĩ, người Miên Châu, Xương Long. Ông có kiến thức rất phong phú, ngoài kinh điển nho gia, sách sử nổi tiếng, ông còn đọc sách của bách gia tri tử và yêu thích thích kiếm thuật. Ông rất tin vào đạo giáo, thích ẩn cư, học thuật cầu tiên. Đồng thời lại mang hoài bão góp sức cho nước nhà.
Đường Huyền Tông từng có lời thề trở thành ông vua anh minh đã cho hiệu triệu nhân tài. Trong dịp này Lý Bạch cho rằng cơ hội thi thố tài năng đã đến. Đường Huyền Tông thấy ông có tài tung hoành, giỏi thơ văn lại có vẻ bề ngoài tuấn tú bèn cho làm quan ở Hàn Lâm Viện. Do tính tình ông cương trực, không a dua nịnh hót, thường phản bác những lời lẽ gièm pha nên chưa đầy 2 năm sau ông bị cách chức, đuổi ra khỏi kinh thành.
Tương truyền vào một đêm. Lý Bạch chèo thuyền đi dạo hồ Thái Thạch Cơ, ông uống rất say, ngắm trăng dưới nước rồi nhảy xuống mò nhưng không may bị chết đuối.
Cũng có ý kiến cho rằng: Lý Bạch cố tình nhảy xuống sông tự vẫn.
Người ta an táng ông tại Thái Thạch Cơ. Từ đó Thái Thạch Cơ trở thành địa điểm du lịch nổi tiếng.
Mấy thế kỷ sau nhà thơ đời nhà Minh, Mai Chi Hoán đến Thái Thạch Cơ, làm bài điếu trước mộ Lý Bạch. Khi đứng trước mộ Thi Tiên Lý Bạch, ông vô cùng ngạc nhiên và tức giận khi thấy trên bia mộ đã đầy hết chữ. Những tác giả này văn thơ chẳng ra sao, đề loạn lên bài tiên thơ của Lý Bạch, những câu thơ đó mà lại viết lên mộ của Lý Bạch thật là nực cười !
Ông cảm thấy thật không phải với Lý Bạch, bèn đem bút viết :
Thái Thạch giang biên nhất đống thổ
Lý Bạch chi danh cao thiên cổ
Lai lai võng võng nhất thủ thơ
Lỗ Ban môn tiền lộng đại Phủ
(2) Cường toan: axit mạnh
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 157: Ma anh