Lý Nhất Đình không nhịn được cười khổ: “Cậu đã quá coi trọng tôi rồi, tôi vừa mới lên đảo không lâu, nghiệp vụ còn chưa quen, làm sao có khả năng thay thế vị trí của Nhị tổng quản được chứ.”
Kha Minh trịnh trọng vỗ vai Lý Nhất Đình, cười nói: “Yên tâm, mắt nhìn người của tôi không bao giờ sai cả. Tìm kiếm nhiều năm như vậy rồi, tôi chắc chắn không nhìn nhầm người đâu, chỉ cần trong lòng anh không nghĩ tới gì khác, chỉ một lòng làm việc cho tôi, tôi tin tưởng với năng lực của anh, dù là một vị trí Nhị tổng quản này cũng có thể khiến anh bị mai một đấy.”
Lý Nhất Đình không hé nửa lời, cũng may việc này nằm trong dự đoán của Kha Minh, anh ta không mong chờ ông sẽ đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Không lẽ thiếu gia Minh trông như công tử bột ngang ngược này đang thăm dò mình sao?
Từ lúc tới đảo Quan Cẩm, ông không ngừng nhắc nhở mình rằng không thể khinh thường bất cứ ai, mình vẫn chưa quen thuộc khu vực này lắm, đi sai một bước cũng sẽ dẫn tới họa sát thân.
***
Đoàn xe dừng lại một cách có trật tự.
Nói là trợ cấp, đúng là lấy đồ trợ cấp từ tàu chở hàng thật, địa điểm cũng là bến tàu Thiên Mễ ở phía Bắc đảo Puruin, đây là con tàu chuyên dùng để chở khách và hàng hóa, không giống với tàu container, tàu chở hàng này có cấu tạo như khoang chứa hàng hóa, nói cách khác, cột buồm ở giữa, phía trước, ở giữa và phía sau đều có khoang chứa hàng hóa, cũng có kho lạnh riêng, không chỉ có thể vận chuyển gạo, bột mì và dầu ăn mà còn có thể vận chuyển thịt đông lạnh, rau dưa trái cây các loại. Con tàu này tên là Bằng Trình, nặng chừng bảy, tám nghìn tấn, trọng tải nghe thì không lớn nhưng lúc dỡ hàng hóa xuống vẫn đủ khiến người ta hoa mắt, mười mấy chiếc xe tải đều được xếp đầy, hơn hai tiếng trôi qua mà hàng hóa dự trữ bên trong khoang tàu vẫn như chưa từng bị động vào.
Xe tải lần lượt rời đi, xem ra còn phải đi thêm ít nhất vài chuyến nữa. Nhị tổng quản Diêu Duẫn Thái và tổng giám đốc Lý Hồng Huy nhàn nhã đứng bên cạnh hút thuốc, công việc bốc xếp đã có công nhân của bến tàu làm, bọn họ tới đây chủ yếu là để kiểm kê hàng hóa và giám sát công việc, kỳ quái là bọn họ căn bản không hề có ý muốn bồi dưỡng Lý Nhất Đình, Kha Minh thì ngồi trong xe nghe nhạc hơn hai tiếng, dường như cũng không có ý định ấy.
Chờ mười mấy chiếc xe tải kia đi xa, Kha Minh mới bắt đầu mở miệng.
“Được rồi, Nhất Đình, công việc của chúng ta chủ yếu chỉ là như vậy thôi, nhiều nhất cũng chỉ lặp lại mấy lần.” Có vẻ anh ta hơi khinh thường mà cười: “Đơn giản đúng không, anh có thể làm được không?”
Trong lòng Lý Nhất Đình hơi kinh ngạc, không lẽ cậu đại thiếu gia này tuyển mình chỉ để làm chút chuyện cỏn con thế này thôi sao? Hay là nhìn thì đơn giản nhưng thật ra bên trong lại có bí ẩn gì?
Ông không dám khinh thường: “Nhìn bề ngoài thì công việc này đúng là không khó lắm…” Ông chỉ nói qua loa, chứ không tỏ rõ thái độ.
“Cái gì mà bề ngoài chứ, thực tế thì nó không hề yêu cầu kỹ thuật gì cả. Diêu lão nhị làm chuyện này cũng hơn mười năm rồi đúng không?” Kha Minh quay đầu hỏi Phạm Nghiêm Hoa, Phạm Nghiêm Hoa im lặng gật đầu.
Lúc này, Kha Minh mới tức giận nói: “Nói trắng ra là tôi không ưa cái tên Diêu lão nhị mặt đơ kia, quanh năm suốt tháng chỉ làm mấy chuyện hậu cần trợ cấp chết tiệt này, nhưng trước giờ lại không thèm để tôi vào mắt, đổi lại là anh, anh có tức giận không? Hả Nhất Đình?”
Lúc này, Lý Nhất Đình không thể ậm ờ cho qua chuyện nữa: “Nếu chỉ là chút việc này thì tôi nghĩ mình chỉ cần đi theo vài lần là làm được thôi, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.” Tuy ông vẫn không hiểu bí ẩn bên trong, nhưng lúc này không phải là lúc để rụt rè.
Cuối cùng, Kha Minh mới vui vẻ gật đầu: “Anh yên tâm, nếu có chuyện gì không hiểu, chẳng phải vẫn còn Hồng Duy hay sao? Người này đã theo tôi nhiều năm rồi, anh ta sẽ giúp anh.”
“Về phía lão gia tử thì sao? Liệu có vấn đề gì không…” Lý Nhất Đình không phải người hồ đồ, chuyện này có lẽ dính dáng tới chuyện tranh giành quyền lực: “Tùy tiện thay đổi cương vị quan trọng như vậy, lão gia tử sẽ không có ý kiến gì chứ?”
“Chuyện này thì anh không cần bận tâm.” Kha Minh thờ ơ bĩu môi: “Ai cũng biết, chút chuyện nhỏ nhặt này căn bản không cần phái tên Diêu lão nhị cáo già kia ra tay, đơn giản chỉ là muốn xếp mật thám bên cạnh tôi mà thôi, lý do nào cũng làm người ta tức giận cả, nói cấp dưới của tôi không có người tài giỏi đắc lực, trước đây thì đành phải nhịn; nhưng bây giờ không giống như trước nữa, hiện tại đã có anh rồi, lý do này tất nhiên không thể dùng được nữa.” Kha Minh ra hiệu cho Phạm Nghiêm Hoa lái xe: “Được rồi, chúng tôi còn vài việc nhỏ khác nữa, anh hãy yên tâm ở lại đây để nhanh chóng làm quen với công việc đi, cứ sẵn sàng nhận việc bất cứ lúc nào.”
Lý Nhất Đình gật đầu, ông mở cửa xe ra và ngồi xuống ghế phụ, lần này thì trợ lý Quân Tử không đi theo nên ông tạm thời đảm nhận vị trí trợ lý.
Xe việt dã Land Rover chạy về phía cầu tàu như một làn khói, rồi lại từ sườn dốc lái vào đường biển, không còn bóng dáng đâu nữa.
Đối với động tĩnh bên này, Nhị tổng quản Diêu Duẫn Thái từ đầu đến cuối đều không thèm để ý đến, chỉ nhàn nhã nhìn về phía bến tàu mà hút thuốc, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu với tổng giám đốc Lý Hồng Huy, có vẻ như không hề coi sự tồn tại của Lý Nhất Đình ra gì.
Bây giờ, Lý Nhất Đình vẫn chưa bắt đầu mưu tính xem làm thế nào để tiếp cận họ, dù sao mình vẫn chưa chính thức tham gia chuyện làm ăn của đảo Quan Cẩm, chuyện cấp bách nhất là phải nắm chặt thời cơ giao chuyển quan trọng để gặp Trần Thiên Vũ, còn chuyện sau này thì đi bước nào tính bước đó vậy.
Sau một thoáng suy nghĩ, ông liền đi về phía hai người kia, dù thế nào đi nữa, ông cũng phải tìm một cái cớ để chuồn đi một thời gian mới được.