Theo quy định, trước khi quay, diễn viên phải có mặt trước để trang điểm và khớp lời thoại.
Cô ta thì hay rồi, bắt đầu quay rồi mà còn chưa tới, ung dung tới trễ còn bảo mọi người chờ cô ta trang điểm.
Cuối cùng, sau khi kiên nhẫn chờ đợi cả tiếng đồng hồ, Lâu Hân Duyệt chính thức bắt đầu diễn.
Nhậm Chỉ Lan ở bên cạnh lắc đầu: “Tố chất của diễn viên này quá kém, chính vì những diễn viên như vậy nên ngành này mới bị bôi nhọ. Không ngờ Giải trí Ức Châu lại thuê nghệ sĩ thế này, bộ phim này không cần xem cũng biết chắc chắn rất tệ.”
Giang Nghĩa rất xấu hổ, muốn giải thích nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào.
Hai người tiếp tục xem.
Tính Lâu Hân Duyệt thật sự rất khó chịu, mọi người đều đón ý hùa theo một mình cô ta, cô ta chỉ làm một hai động tác là đã có cả đống người tiến lên nịnh nọt, bưng trà rót nước rồi bảo ‘vất vả cho cô rồi’, cô ta thì có gì vất vả?
Điều đáng giận nhất là cô ta còn không nhớ lời thoại!
Cô ta nói lung tung suốt, nam diễn viên đóng cùng cô ta chỉ lơ là một chút là bị cô ta kéo xuống mương ngay.
Vốn chỉ là một cảnh rất đơn giản nhưng lại quay đi quay lại hơn mười lần, mọi người đều không nói nên lời.
Tim Giang Nghĩa rỉ máu.
Có diễn viên kiểu này, thời gian và chi phí nhân công có thể không tăng lên sao?
“Cảnh tiếp theo, vợ cả và tình nhân đối đầu, diễn viên đóng thế lên sân khấu.”
Trong cảnh này, Lâu Hân Duyệt đóng vai tình nhân bị vợ cả phát hiện, ăn một cái tát thật mạnh. Đương nhiên Lâu Hân Duyệt sẽ không chịu bị đánh nên tạm thời tìm một diễn viên đóng thế chịu đánh thay cô ta.
Diễn viên đóng thế cho cô ta là một nữ nghệ sĩ tên Lăng Dao, là nghệ sĩ được Giải trí Ức Châu đào tạo.
“Bắt đầu!”
Vì có diễn viên đóng thế đóng nên Lâu Hân Duyệt ngồi dưới sân khấu, vừa vắt chân vừa uống trà, bên cạnh còn có trợ lý quạt cho, trông chẳng khác gì một ông lớn.
Phải nói rằng tuy là diễn viên đóng thế, tuy là nghệ sĩ vừa được đào tạo nhưng diễn xuất của Lăng Dao lại cao hơn hẳn Lâu Hân Duyệt.
Diễn viên nữ đóng cùng cô ấy rất thoải mái, dù là lời thoại, tiết tấu hay động tác và thần thái đều gần như hoàn hảo.
Diễn xuất là phải như vậy.
Khi bạn diễn của bạn xuất sắc thì bản thân bạn sẽ bất giác thể hiện tốt hơn.
Với kỹ năng diễn xuất tốt của Lăng Dao, nữ diễn viên đóng cùng cô ấy cũng vào trạng thái, cảnh này chỉ đóng một lần là qua.
Đặc biệt là cảnh cuối, Lăng Dao đóng vai tình nhân bị vợ cả tát một cái, ngã lăn ra đất.
Từ bị đánh đến nằm ra đất, đến tủi thân, khóc thút thít.
Toàn bộ quá trình được một lần là xong, có thể gọi là biểu diễn như sách giáo khoa!
“Cắt!”
Khi đạo diễn hô cắt, những tràng pháo tay như sấm nổ ra từ hiện trường, đó không chỉ là lời khẳng định về khả năng diễn xuất của Lăng Dao mà còn là sự bộc phát cảm xúc đã bị kìm nén từ lâu.
Một số người thậm chí còn thì thầm bàn tán.
“Lăng Dao là diễn viên đóng thế mà khả năng diễn xuất lại tốt như vậy, để cô ấy diễn chính thì tốt quá.”
“Đúng thế, hợp tác với cô ấy dễ hơn nhiều. Tôi phụ trách ánh sáng, không cần phải làm gì mà cô ấy cũng tự biết khi nào thì cần thêm ánh sáng, quá lợi hại.”
“Thế này mới gọi là chuyên nghiệp chứ.”
“Lại nhìn sang ngôi sao lớn Lâu Hân Duyệt, ha ha, chỉ dựa vào khuôn mặt và bộ ngực kia để đám con trai ham hố. Chẳng có bản lĩnh thật gì cả.”
Dù tiếng bàn tán của mọi người không lớn nhưng vẫn lọt vào tai Lâu Hân Duyệt.
Cô ta không uống nổi trà nữa, tức run người.
Chỉ một diễn viên đóng thế không có danh thôi cũng lấn át được diễn viên chính? Sao có thể như thế được?
Lâu Hân Duyệt hừ lạnh, cổ quái nói: “Đạo diễn, cảnh vừa nãy hình như không ổn, quay lại lần nữa đi?”
“Hả?”
Đạo diễn sửng sốt, cảnh vừa rồi rất tốt, không ổn chỗ nào?
Ông ta đang định hỏi thêm thì thấy ánh mắt nham hiểm của Lâu Hân Duyệt, vì thế sợ hãi lập tức ngậm miệng.
“Ừm, vừa rồi có cảnh bị lỗi. Làm lại đi.”
“Bắt đầu.”
Lỗi?
Lỗi cái con khỉ!
Là do Lâu Hân Duyệt không ưa Lăng Dao nên cố ý tìm lý do để cô ấy bị ‘đánh’ thêm lần nữa thì có.
Mọi người dám giận không dám nói, đành phải nhẫn nhịn quay lại.
Lần này Lăng Dao diễn nhập tâm hơn, hiệu quả còn tốt hơn, máy quay cũng đạt chuẩn, không xuất hiện lỗi nào.
Kết quả…
Lâu Hân Duyệt đổi chân khác rồi vắt lên, lười biếng nói: “Cảnh ngã vừa nãy hơi giả tạo, làm lại đi.”