“Lấy cớ… giấu cớ?” Thanh Duy không chắc chắn lắm, “Bọn họ vin vào vụ án nhìn rất gượng ép là mỏ Chi Khê để tất cả cho rằng, khu mỏ chỉ là cái cớ ngụy trang hòng phân tán sự chú ý của chúng ta, trên thực tế, khu mỏ vốn là mục đích của bọn chúng, chúng dùng cớ giấu cớ, muốn chúng ta bị phân tâm để cầm chân chừng một hai ngày?”
Đừng nói là một hai ngày, chỉ cần tìm ra Sầm Tuyết Minh trước nửa ngày là có thể tiêu hủy bằng chứng.
Thanh Duy thắc mắc: “Nhưng… lòng dạ bọn chúng thâm sâu như thế, quan gia nhận ra bằng cách nào?”
Tạ Dung Dữ nhẹ nhàng nói: “Ta không tự nhận ra, là Phong Nguyên buột miệng.”
Đối mặt với chất vấn của Khúc Mậu, Phong Nguyên hốt hoảng nói phía Mông Sơn Doanh có mấy trăm nhân mã đang chờ đến khu mỏ.
Nếu thời gian không gấp gáp, lấy mấy trăm nhân mã đóng kịch cũng được.
Nhưng cả nhà Khúc thị bao gồm tính mạng của Phong Nguyên đều đang dựa vào chứng cứ mà Sầm Tuyết Minh để lại, trong tình hình ấy bọn họ lại điều một số lượng lớn binh mã đến khu mỏ, chẳng phải rất kỳ lạ ư.
Vệ Quyết nói: “Thuộc hạ hiểu ý Ngu hầu rồi, đường đến mỏ Chi Khê rất xa, cưỡi khoái mã cũng mất chừng mười ngày, kính mong Ngu hầu dẫn binh tinh nhuệ đi trước một bước, còn về phía Nhạc tiểu tướng quân…”
“Để ta đi báo với sư phụ.” Thanh Duy nói.
Nàng nói đi là đi, vừa dứt lời, chân như thoa mỡ bước nhanh ra cửa.
Tạ Dung Dữ nhìn theo Thanh Duy rồi thôi, ngẫm nghĩ một lúc, đoạn căn dặn: “Chuyện hôm này nhớ ghi vào hồ sơ, tính là Đình Lam có công mật báo, chưa hết…” Ánh mắt y lướt qua bức Tứ cảnh đồ mà Khúc Mậu muốn tặng cho Thanh Duy, “Thêm bộ Tứ cảnh đồ này nữa, coi như là bằng chứng mà Đình Lam, Nhạc tiền bối và nương tử nhà ta cùng đệ trình, báo cáo chi tiết cho triều đình.”
Chưa tới giờ Tý, Nhạc Ngư Thất và Thanh Duy cùng quay về Quy Ninh Trang. Hành lý tay nải đã chuẩn bị xong xong, đêm tháng Sáu tiết trời oi ả, hơn hai mươi người vận trang phục gọn nhẹ, cưỡi ngựa băng qua màn đêm Lăng Xuyên, thẳng hướng Tây Bắc.
***
Trung Châu, thành Giang Lưu.
Tháng Bảy thời tiết giảm thấp, tuy vẫn chưa hết đợt nóng nhất năm song ở Trung Châu đã mát mẻ hơn nhiều.
Sáng sớm hôm ấy, một cỗ xe ngựa chậm rãi dừng lại trước một căn nhà. Căn nhà này nằm trên con phố vắng vẻ ở phía Tây thành Giang Lưu, nghe bảo là nơi nghỉ dưỡng của một quan viên kinh thành.
Người gác cổng nhanh chóng đi ra đón, khom lưng vái lạy vị công tử trẻ tuổi cùng người hầu của y, “Trương Nhị công tử, Chương đại nhân đã chờ trong sảnh ạ.”
Bước vào cửa sẽ gặp bức phù điêu cá chép hóa rồng, vòng qua phù điêu, Trương Viễn Tụ dẫn Bạch Tuyền đi vào sảnh, vái chào Chương Hạc Thư, “Học trò bái kiến thầy.”
Chương Hạc Thư mỉm cười, “Vong Trần đi đường vất vả, trà nước đã được chuẩn bị, mau uống đi nào.”
Nói rồi, ông ta ra hiệu cho Trương Viễn Tụ ngồi ở ghế đầu bên phải, còn mình đích thân rót trà.
Chương Hạc Thư cũng chỉ vừa tới Giang Lưu, mà đến đây là để giải quyết chuyện quan trọng liên quan tới tính mạng, dẫu thế ông ta vẫn không có vẻ hốt hoảng gấp gáp, trái lại còn thong thả phẩm trà cùng Trương Viễn Tụ, nói những chuyện bên lề, “Phải rồi, trước khi đến đây lão phu đã bái phỏng lão thái phó, nghe ông ấy nói, Quan gia muốn ban hôn cho cậu và Nhân Dục quận chúa, có thật không vậy?”
Trương Viễn Tụ thong thả đáp: “Đúng ạ.”
Chương Hạc Thư *ừ* một tiếng, “Quả là chuyện tốt mà, cậu cân nhắc sao rồi?”
Trương Viễn Tụ nhìn ông ta, đoạn cười bảo: “Còn không phải do thư của thầy gọi đến Trung Châu, nên Vong Trần làm gì có thời gian cân nhắc? Vong Trần hay lo nghĩ, trên đường đi chỉ toàn nghĩ rốt cuộc thầy đã gặp rắc rối gì, còn chuyện của mình lại gác sang một bên, thậm chí cũng chưa kịp viết thư hồi âm.”
Chương Hạc Thư bị y chiếu ngược, vẫn điềm tĩnh nhấp trà, “Thế cũng được. Là thầy trò nên lão phu cũng không xem cậu là người ngoài, về Nhân Dục quận chúa, có chút hoạt bát, cũng ngây thơ trong sáng, chưa chắc đã lọt vào mắt Vong Trần. Theo lão phu thấy, Vong Trần trông thì điềm đạm nhưng thực chất rất dã tâm, người được cậu để mắt không những phải có sức sống mạnh mẽ, mà còn phải rắn rỏi kiên định, thú vị hơn nữa là nghĩa hiệp can đảm, sống tự do tự tại, thế có phải tốt không? Tiếc thay có bao nhiêu cô gái như vậy, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, mà dầu cho tình cờ gặp được một người, nhưng nếu không đúng thời cơ, cũng chỉ sợ có người nhanh chân đến trước.”
Không cần nghĩ cũng biết Chương Hạc Thư đang ám chỉ ai.
Ý cười trong mắt Trương Viễn Tụ biến mất, y lạnh nhạt nói: “Thầy vất vả đến Trung Châu chỉ để hỏi Vong Trần thích ai thôi ư? Đây đâu phải tính cách của thầy. Nếu Vong Trần nhớ không nhầm, hồi trước thầy từng ngồi tù oan khoảng chừng mười ngày, do đó mà đi đứng bất tiện, nếu không phải chuyện trọng đại liên quan tới tính mạng thì thầy việc gì phải lặn lội đường xa vất vả thế này?”
Chương Hạc Thư thở dài: “Người hiểu ta, chỉ có Vong Trần.”
Ông ta chậm rãi nói: “Cũng hết cách rồi, Tiểu Chiêu vương đã điều tra ra lão Khúc mua bán danh sách lên Tiển Khâm Đài, chuyện đến bước này, nếu ta không đề phòng trước thì thứ chờ ta chính là lửa thiêu thân.”
Nhắc đến chuyện lớn nhường ấy mà giọng điệu ông ta vẫn thật nhẹ nhàng.
“Vậy thầy định làm thế nào?”
“Vong Trần có thích cờ không?” Chương Hạc Thư hỏi, “Chắc là có nhỉ. Lão thái phó nuôi dạy cậu không quá hà khắc, thứ dạy dỗ cậu nhiều nhất không phải thi thư mà là kỳ họa. Đánh cờ có rất nhiều bí quyết, nào là đánh phải thư thả, không nên ham thắng, nhưng vào lúc nguy cơ cũng hóa vô dụng, theo ta thấy, tất cả không bằng nước bỏ Xe giữ Tướng.”
Trương Viễn Tụ nói toạc hẳn ra, “Ồ, thầy cho rằng đến nước này rồi thì chắc chắn Khúc Hầu gia không thể giữ được nữa, nên tính hi sinh Khúc thị để bảo vệ bản thân?”
Y thong thả bảo: “Nhưng Khúc hầu đường đường là Quân hậu tam phẩm, đâu dễ bị vứt bỏ như thế? Bây giờ thầy và Khúc hầu là châu chấu trên cùng một sợi dây, ông ta mà rơi, thầy không nghĩ ông ta sẽ nhảy ra cắn ngược lại thầy sao?”
“Quân hậu thì sao? Quân hậu cũng là người, là người tất có điểm yếu, một khi có điểm yếu, thiếu gì cách khiến ông ta ngậm miệng.” Chương Hạc Thư nói.
Trương Viễn Tụ nhìn Chương Hạc Thư chằm chằm: “Thầy muốn lợi dụng Khúc Đình Lam?”
Chương Hạc Thư thở dài: “Ta cũng hết cách rồi, ai bảo không khéo Đình Lam đang ở Trung Châu. Cũng không phải ta muốn lợi dụng hắn, chỉ là để hắn tự chứng tự tội danh của cha hắn mà thôi. Năm ấy Khúc Bất Duy lấy đi danh sách Tiển Khâm Đài từ tay ta, cậu cho rằng chỉ vì tiền tài chứ không phải bất mãn với triều đình? Ông ta bất mãn lắm chứ, trong chiến dịch sông Trường Độ, ông ta là một trong những tướng soái chủ hòa, về sau Nhạc Xung đánh thắng trận, Chiêu Hóa đế không hài lòng với thái độ sợ chiến của ông ta nên đã triệu hồi ông ta về kinh, nhốt ở mảnh đất tấc vuông kinh thành. Một tướng soái chỉ biết chém giết như ông ta đâu chịu ngồi không ở kinh thành, hơn nữa ông ta vẫn khăng khăng chủ hòa là không sai, trong lòng nảy sinh căm phẫn, cho nên mới nhúng tay vào vụ Tiển Khâm Đài.
Tướng quân bất mãn triều đình có nghĩa gì? Nói lớn thì đấy là mưu phản, chẳng qua sự chống đối đó tạm thời được giấu trong bóng tối, không bị ai thấy. Giờ ta để Đình Lam khơi cái ý định đó ra, cũng coi như lập công vì triều đình.”
Trương Viễn Tụ không kìm được cười lạnh: “Đúng là đã muốn sợ gì thiếu lý do, thầy chỉ dựa vào chuyện Khúc hầu bất mãn với triều đình mà chụp cho ông ta cái danh ‘mưu phản’, Vong Trần thấy thầy nào phải bỏ Xe giữ Tướng, thầy muốn diệt khẩu toàn bộ Khúc thị thì có.”