Cũng bởi vì giữ một vị trí quan trọng như vậy nên người lấy lòng Tư Đồ Vũ Thiên không ít, kẻ muốn mạng hắn lại càng đếm không xuể!
Nhìn một đống công việc cần phải xử lý ở trên bàn, Tư Đồ Vũ Thiên đưa tay day day mi tâm, trong lòng mặc dù muốn đem chúng đốt hết đi nhưng bàn tay vẫn nắm lấy một quyển sổ mở ra đọc.
Sau vài ngày âm thầm điều tra, lục quân cuối cùng cũng đem về tin tức quan trọng cho Tư Đồ Vũ Thiên.
Chậm rãi mở từng tờ giấy ghi chép được dâng lên, ánh mắt hắn mỗi lúc một lạnh thêm. Đến sau cùng khi đọc xong đống mật tín kia, Tư Đồ Vũ Thiên liền vơ tất cả thành một nắm, thẳng tay vứt vào trong lò sưởi cạnh bàn.
“Hay cho một âm mưu cay độc! Thế nhưng lại dám lấy độc trùng khống chế bá tánh vô tội, biến con người trở thành rối gỗ mặc sức điều khiển!” Nở một nụ cười lạnh lùng đầy trào phúng, Tư Đồ Vũ Thiên liên tục phân phó thuộc hạ dưới trướng một loạt các nhiệm vụ khác nhau, để bọn họ đi thực thi.
A Nhất sau khi biết những việc làm của kẻ đứng đằng sau cũng có chút khó có thể nén giận.
Bọn họ có thể tự xưng bản thân máu lạnh vô tình nhưng lại chưa bao giờ làm hại người vô tội, giết hại tiểu nhi yếu đuối!
Vậy mà Cửu Giao điện lại vì kế hoạch độc ác kia mà khiến bao nhiêu người vô tội bị liên lụy, gây ra hàng loạt những chuyện sinh linh đồ thán, người cảnh khóc than!
“Những kẻ đầu xỏ đã thích cổ trùng như vậy, để bọn họ tự nếm thử mùi vị của cổ trùng ký sinh có lẽ là một ý kiến không tồi đâu.” Tư Đồ Vũ Thiên mân mê bút lông trong tay.
“Dạ, thuộc hạ đã hiểu!” A Nhất không cần chủ tử nói thẳng hết ra đã tự giác xoay người rời đi, sự hiểu ý ngầm này được tôi luyện qua rất nhiều thử thách vùng thời gia mới hình thành được.
Phạch phạch phạch phạch! Chíp chíp!
Họa Tro bay từ bên ngoài cửa sổ vào, vòng vòng trên đầu Tư Đồ Vũ Thiên một lúc mới chịu hạ cánh xuống mặt bàn.
Men theo thói quen, Tư Đồ Vũ Thiên lấy ra một mẩu giấy nhỏ buộc trên chân chim nho nhỏ xuống, chậm rãi mở ra đọc.
Là thư được gửi từ A Ngũ, nội dung đơn giản kể về hành trình đang tiến đến kinh thành của ba người.
Khóe môi hắn khẽ nhấc lên một độ cong vừa phải, sâu trong đôi mắt là sự dịu dàng cùng nhớ nhung.
Từ lúc tách ra đến hiện tại, bọn họ ít nhất cũng hơn ba tháng rồi chưa gặp nhau, nỗi tương tư này có ai thấu hiểu?
“Đi đi.” Viết thư hồi âm lại, Tư Đồ Vũ Thiên lập tức đuổi Họa Tro đi không chút lưu luyến khiến tiểu điểu tức giận kêu liên hồi.
Họa Tro nằm lăn vào trong nghiên mực sau đó đến trước mặt chủ tử của nó, rũ bộ lông đen dính nước mực của mình lên đầy người hắn mới hài lòng mà bay đi.
“…” Đúng thật là!
Tư Đồ Vũ Thiên lắc đầu cười nhẹ, lấy tay áo làm khăn lau, đơn giản lau qua một lượt rồi đứng dậy, tiến về phía tiểu trì bắt đầu tắm rửa.
Lúc A Ngũ nhận được thư đã là một ngày sau đó.
Khoảng thời gian này, dưới sự tìm kiếm của Tiểu Hồ, ba người liên tục lòng vòng trong rừng sâu, tìm các loại mục tiêu để Nam Thiên Sang luyện tập.
Sự phối hợp giữa tiểu tử và khế ước thú của hắn ngày càng cao, tốc độ chiến thắng cũng dần được tăng lên.
A Ngũ nhìn tiểu tử được mình huấn luyện cũng có chút tự hào. Có thể nói hắn không hoàn toàn là sư phụ của Nam Thiên Sang, thậm chí tính ra thì miễn cưỡng gọi hai tiếng “phu tử” nhưng nhìn tiểu tử ngày một giỏi giang hơn, trong lòng hắn cũng rất mừng.
Hàn Băng cũng ghi nhận sự tiến bộ của hắn trong mắt. Mỗi ngày ngoại trừ dạy hắn nhận biết thảo dược, châm cứu, chuẩn bệnh ra còn dạy thêm về nhân, lễ, nghĩa, trí, tín, dũng, tu tâm rèn đức.
Hú! Mèo nhà mình lại đẻ rùi nè! Lần này ít hơn lần trước, chỉ có 5 bé thôi nhưng nhìn mũm mĩm lắm! Hi hi hi, cùng đó truyện của mình gửi đi ký hợp đồng đã qua được vòng sơ thẩm, cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nhoa! ???