Minh Tuệ vừa nói vừa mở hộp quà ra, bộ cờ tướng trong suốt, bên trong là mấy con vật nhỏ xíu.
“Em tự làm sao, tuyệt lắm đấy.”
Ông giám đốc vui vẻ hẳn, cầm lấy một quân cờ lên ngắm nghía. Minh Tuệ khiêm tốn:
“Dạ, em có biết một chút handmade linh tinh ạ.”
Ông ta vẫn ngắm nghía quân cờ, tán thưởng:
“Không đâu, đẹp không một tỳ vết luôn, em có thể kinh doanh thứ này đấy.”
Minh Tuệ nói:
“Dạ, em cám ơn anh quá khen. Em chỉ tự làm để tặng những người đặc biệt thôi ạ, chứ không có ý định kinh doanh.”
Ân Tú tinh ý liếc qua nhìn Minh Tuệ, cô quay lại nhìn, hai người trao đổi ánh mắt.
Ông giám đốc tất nhiên vui vẻ kí vào hợp đồng, vẻ mặt cực kì hài lòng, Minh Tuệ cũng vì thành công ngoài mong đợi mà vui vẻ cho số điện thoại của mình.
Khi cả hai ngồi trên xe để về lại công ty, Ân Tú vẫn im lặng không nói gì. Minh Tuệ len lén nhìn qua chị, cũng không biết phải làm sao.
Hai người cứ im lặng cho đến lúc ai trở về nhà nấy.
Những ngày sau, dưới sự ủy thác của ông giám đốc siêu thị, Minh Tuệ đến quán trà, gặp và làm quen với vợ ông ấy.
Cô thay đổi một chút về deccor, sửa lại menu, chất lượng nước, giúp bà ấy chạy quảng cáo, thêm các chương trình khuyến mãi và các chương trình giải trí hằng tuần.
Lượng khách nhanh chóng ổn định, đông đúc hẳn. Bà chủ rất thích Minh Tuệ xem cô như em gái mình, tính tình vui vẻ hẳn, không còn cáu gắt hay trách chồng không giúp mình.
Ông giám đốc cũng vì thế quyết định lấy thêm số lượng lớn gấu bông. Mặt hàng này của công ty Ân Tú có mặt rộng khắp chuỗi siêu thị của ông ta.
Ân Tú có vẻ rất cao hứng, thưởng cho nhân viên và đặc biệt là Minh Tuệ. Mọi người điều vui vẻ chúc mừng và cảm ơn cô, nhờ cô mà giám đốc có vẻ vui, họ cũng thơm lây.
Minh Tuệ hăng hái dùng hết số tiền thưởng mua đồ ăn và trà sữa cho mọi người. Cũng vì thế trong công ty Minh Tuệ càng được yêu mến nhiều hơn.
Càng lớn, Minh Tuệ càng thêm phần sắc sảo. Ở cô toát ra một vẻ đẹp mềm mỏng, êm ái, lại phản phất một chút của vẻ đẹp mạnh mẽ, cứng cỏi. Nhìn cô như những người phụ nữ trẻ trung thành đạt, vừa muốn được dựa dẫm lại muốn được là người che chở bảo vệ.
Mặc dù trong công ty ai cũng nghĩ cô còn trẻ, mới ra trường, nếu không muốn nói là nghèo khổ, nhưng ai cũng yêu quý cô.
Đặt biết là mấy anh trai trong công ty, quyết định xem Huỳnh Minh Tuệ là đối tượng theo đuổi. Nhưng chắc họ mãi mãi chẳng biết, so với họ cô còn lớn hơn nửa con giáp.
Huỳnh Minh Tuệ cứ thể làm việc bên cạnh Lâm Ân Tú ngày qua ngày. Cô chưa từng nói chuyện với Ân Tú bất cứ thứ gì ngoài công việc, Ân Tú cũng chỉ đối xử với cô như những nhân viên bình thường.
Đôi lúc Minh Tuệ cũng hoài nghi, không biết cô có nên tiếp tục như thế này hay không.
-HẾT CHƯƠNG 155-