Lưu Cảnh Minh nói với vẻ vô cùng khách khí.
Giang Nghĩa cười cười, xoay người rời đi.
Khi đi ra đến cổng, một nam thanh niên lao lên.
Đó không ai khác chính là vị bác sĩ trẻ tuổi bị Giang Nghĩa đánh bại – Mạc Nguyên.
Vì kê đơn thuốc bừa khiến bệnh tình của bệnh nhân ngày càng trầm trọng nên bị người của Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc đuổi ra ngoài, phỏng chừng rất lâu cũng không thể đến đây nữa.
Từ trên khuôn mặt của Mạc Nguyên cũng có thể nhìn ra được cảm giác mất mát.
Bạch Dương lập tức chặn trước mặt Giang Nghĩa, nói với Mạc Nguyên: “Sao, thua rồi không phục, còn muốn bới móc xoi mói?”
Mạc Nguyên lắc đầu lia lịa: “Anh hiểu lầm rồi, tôi tìm bác sĩ Giang là muốn xin lõi.”
Xin lõi?
Bạch Dương nhíu nhíu mày, người thanh niên này thật là có trách nhiệm.
Giang Nghĩa tiến lên một bước, mỉm cười nói: “Tuổi trẻ tràn đầy sức lực cũng không hẳn là chuyện xấu, nếu người trẻ tuổi mà không tràn đầy sức lực thì xã hội này chẳng phải là đã không có sinh khí rồi sao?”
“Cho nên tôi không nghĩ rằng cậu đã làm sai chuyện hôm nay, cũng không cần xin lỗi tôi.
Mạc Nguyên nói: “Không, suy cho cùng thì tôi đã quá liều lĩnh, đến bệnh tình thực sự của bệnh nhân cũng không làm rõ mà lại đi kê đơn bừa. Lại càng kiêu căng tự đại, vừa nghe nói anh là người đến từ khu Giang Nam, tôi đã liên xem thường.”
“Tôi xin lỗi, bác sĩ Giang, là tôi sai rồi.
Anh ta cúi đầu, nói với thái độ thành khẩn: “Ở đây, tôi còn có một chuyện muốn bác sĩ Giang đồng ý với tôi.”
Giang Nghĩa gật đầu: “Cậu nói đi.”