Khi trận đại chiến diễn ra được hai trăm hiệp thì cũng là lúc vào hồi kịch liệt nhất, máu tươi như mưa trút xuống, có màu đỏ tươi, có màu vàng kim.
A…!
Tiếng thét gào của Thông Huyền Chân Nhân vang vọng khắp đất trời, Diệp Thành càng chiến càng hăng nên Thông Huyền Chân Nhân bị ép tới mức đường cùng, do vậy cho dù là ra tay hay tung ra đòn thần thông thì ngay giây phút sau đó đều bị đánh lại ngay. Một người ở cảnh giới Chuẩn Thiên như ông ta mà lại bị một hậu bối ở cảnh giới Không Minh tần thứ sáu đánh cho tới mức không ngẩng được mặt lên.
Ta không tin! Ta không tin!
Thông Huyền Chân Nhân đầu tóc rối bời, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt tôi độc, tiếng gào thét vang vọng khắp đất trời. Sự tự tin của ông ta, sự cao ngạo của ông ta và cái chí cao vô thượng vốn có đã bị Diệp Thành phá tan không còn tồn tại.
Thắng bại đã được phân định!
Bên dưới, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu trầm ngâm vì ông ta nhìn thấy Thông Huyền đã không còn tín niệm tất thắng nữa.
Rầm! Rầm!
Trên hư không chỉ toàn tiếng động dữ dội.
Cũng đúng như Thiên Tông Lão Tổ nói, Thông Huyền thất bại chỉ còn là vấn đề về thời gian, một người với khả năng chiến đấu mạnh mẽ như ông ta trước mặt Diệp Thành lại bị đánh tới mức không có cơ hội phản kháng.
Lúc này, hư không đã nhuốm thêm một lớp mạng màu đỏ máu, hai bóng hình đẫm máu vẫn đang đại chiến, một người là sư tổ, một người là đồ tôn, lúc này bọn họ trông giống như hai kẻ thù không chết không nghỉ.
Phụt!
Trong tiếng động dữ dội, Thông Huyền Chân Nhân bị một đao của Diệp Thành chém vào cơ thể, toàn thân đẫm máu ngã nhào giữa hư không trông vô cùng choán mắt.